Cái giá của sự thay lòng - Chương 11

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Tôi biết, những người trong quán rượu đều coi thường tôi.

 

Họ nói tôi đã từng vào tù.

 

Nói tôi là kẻ xấu.

 

Tôi say quá, chạy ra ngoài đánh nhau với một người.

 

Rồi lại vào trại tạm giam.

 

Sau đó, người đồng nghiệp cũ đến thăm tôi.

 

"Chuyện gì xảy ra với cậu vậy?"

 

"Ít nhất cậu cũng nên tắm rửa đi chứ."

 

"Tắm cái mẹ mày."

 

Tôi ngồi đó, chống cằm cười với anh ta.

 

"..."

 

Anh ta giật điếu thuốc trong tay tôi.

 

"Vẫn còn hút à?"

 

"Muốn chết vì ung thư phổi à?"

 

"Chết vì ung thư phổi có đau đớn không?”

 

Tôi hỏi anh ta.

 

"Chắc chắn rồi."

 

"Ồ."

 

"…"

 

"Lão Chu, cậu không nghĩ là đã đến lúc buông bỏ rồi sao?"

 

Sau một lúc lâu im lặng.

 

Anh ta hút nốt điếu thuốc còn lại của tôi.

 

"Con người không thể cứ đứng mãi một chỗ được."

 

"Ít nhất cũng phải nhìn về phía trước."

 

"Đến lúc cậu phải bước ra rồi."

 

Đến lúc cậu phải bước ra rồi?

 

Trên đường về, tôi cứ mãi suy nghĩ về câu nói của anh ta.

 

Tôi đi chậm rãi.

 

Ôm đầu.

 

Ngồi bệt xuống đất.

 

Nhưng tôi không thể đi được.

 

Không thể bước tiếp một chút nào.

 

24

 

Mỗi năm, trong nghĩa trang luôn có một cặp mẹ con rất kỳ lạ.

 

Bọn họ sẽ mang hai phần đồ cúng đến để thắp hương.

 

Ngày hôm đó, giữa trưa tôi uống say mèm.

 

Tôi nhất thời hứng khởi, tiến lại gần người phụ nữ hỏi chuyện.

 

"Đang làm gì vậy?"

 

"Chồng cô dạ dày lớn thế à, sao lại mang hai phần đồ cúng vậy?"

 

Tôi nói câu này có phần sắc bén và khó nghe.

 

Nếu là người bình thường, chắc chắn đã tát tôi hai cái rồi.

 

Nhưng giọng của cô ấy lại nhẹ nhàng, ấm áp.

 

"Chồng tôi là cảnh sát."

 

Ồ, cảnh sát, tôi gật đầu, rồi đưa ngón tay cái về phía bia mộ.

 

"Ngầu quá."

 

"Anh ấy đã hy sinh trong một nhiệm vụ."

 

Cô ấy tiếp tục nói, phủi bụi trên bia mộ.

 

"Anh ấy bị đồng đội của mình giết chết."

 

"Đồng đội anh ấy cũng là một cảnh sát ngầm, khi anh ấy bị tra tấn đến không còn hình người, chính đồng đội của anh ấy đã giết chết anh ấy."

 

Tôi đứng sững tại chỗ.

 

Cô ấy cười một chút, nhẹ nhàng nói.

 

"Thật ra tôi biết, tôi biết người giết anh ấy cũng đau khổ đến nhường nào."

 

"Nhìn đồng đội chết trước mắt mà còn phải gánh chịu tội giết người."

 

"Rồi sau đó, trăn trở rất lâu, tôi định tìm người đồng nghiệp đó, nhưng tôi không thể tìm ra."

 

"Có người nói với tôi là anh ấy đã chết, nhưng không có bia mộ vì không có vợ con, tôi nghĩ, nếu anh ấy thật sự đã ra đi."

 

"Thì cứ để chồng tôi, mang chút đồ ăn cho anh ấy vậy."

 

Cô ấy cười, rồi quay lại nhìn tôi.

 

"Trong lòng tôi, anh ấy cũng giống như chồng tôi, là một người hùng."

 

"Đều là người đã cống hiến cho đất nước, đều là người ngay thẳng và tốt bụng."

 

"Có người như là ngọn lửa nhỏ, có người lại như là cơn gió xuân rộng lớn."

 

"Mà anh ấy, là những hạt lúa đang bùng cháy, tung bay trong gió."

 

"Chắc chắn, anh ấy cũng đã..."

 

"Vất vả rất lâu."

 

"…"

 

Cô ấy nhìn tôi, có chút ngạc nhiên.

 

Cơn gió xuân thổi qua những cánh hoa lê.

 

Có lẽ cô ấy cảm thấy bất ngờ và nghi hoặc.

 

Tại sao.

 

Người đàn ông say rượu trước mặt này.

 

Lại đột nhiên quỳ xuống đất.

 

Khóc thành như vậy.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo