Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi đạp mạnh vào anh ta, nói: "Đừng có động vào tôi."
Vậy là cuộc đấu lại bắt đầu.
Không hiểu sao, chúng tôi đều tìm thấy súng của mình.
Lửa đạn bắn ra, kính vỡ vụn.
Tôi học bắn súng rất tốt trong trường cảnh sát.
Tôi nghĩ anh ta cũng học cách né đòn trong thế giới ngầm.
Hồi trẻ, chắc chắn tôi không ngờ rằng một ngày nào đó chúng tôi sẽ đối mặt với nhau bằng súng.
Nếu thấy một màn như vậy, chắc chắn cậu bé đó sẽ kéo áo tôi và hỏi: "Anh điên rồi à?"
Từ đầu đến cuối.
Tôi chỉ là một thằng khốn.
Có lẽ.
Người tôi thực sự muốn giết.
Là chính tôi.
Tôi bắn phát đạn xuyên vào đùi anh ta, anh ta lại bắn trật.
Anh ta ngã lăn xuống cầu thang.
Anh ta nằm trong vũng máu.
Còn sống.
Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi cười.
"Thế còn câu nào làm tổn thương tôi nữa không?"
"Nói đi."
"Anh đây nghe nào."
Tôi chạy tới đè lên người anh ta
Đấm một phát xuống.
"Đ.M."
"Đ.M."
Nhưng anh ta không đáp lại lời mắng mỏ của tôi.
Anh ta chỉ nhẹ nhàng nói.
"Hình như tôi nhìn thấy một con đường rồi."
Anh ta nghiêng đầu.
Thực ra tôi biết, máu đã chảy đầy vào mắt anh ta rồi, làm sao anh ta còn nhìn thấy gì nữa.
Anh ta đã sớm không nhìn được.
"Tôi nhìn thấy, ngày đó người nắm tay cậu chạy trốn là tôi."
"Ha, cậu nói xem nếu ngày đó, tôi cũng chạy được, liệu mọi thứ có khác không?"
"Haha, thật tuyệt nhỉ."
"Tôi là một cảnh sát nhỏ, cậu cũng vậy."
"Cậu nói cậu mới giúp bà cụ hàng xóm tìm lại con gà bị trộm, tôi nói, cậu không làm được đâu."
"Còn tôi thì leo cây, bắt được con mèo của ông cụ Vương."
"Chắc thế thì tuyệt quá nhỉ..."
Anh ta nằm đó, giọng nói thong thả.
Nhưng làm sao anh ta có thể chạy thoát?
Ngày đó, tôi nhớ lại, con người thường vô thức che đậy những ký ức đau đớn nhất.
Ngày đó.
Cánh rừng dày đặc che khuất ánh sáng.
Chim thú tán loạn.
Bước qua con đường đá trong rừng tối.
Tôi chạy về phía ánh sáng.
Nhưng Chu Thiếu Bá, anh ta không chạy.
Anh ta đã làm một giao dịch với viện trưởng.
Viện trưởng không đuổi theo tôi nữa.
Mà Chu Thiếu Bá.
Anh ta sẽ trở thành thú cưng của viện trưởng.
23
Một tiếng súng vang lên như sấm rền.
Tôi bừng tỉnh ngay tại chỗ.
Người trước mặt tôi, mạch máu đã vỡ ra từ thái dương.
Cuộc chiến tuyết kết thúc rồi, anh ta không ném cầu tuyết về phía tôi, mà là về phía chính mình.
Người Chu Thiếu Bá đầy máu, nhiều đến nỗi tôi không thể lau hết.
Nhưng tôi vẫn nhìn thấy.
Anh ta mỉm cười, môi cong lên.
"A Lẫm, cậu mặc cảnh phục thật đẹp."
"Liệu tôi có thể trở thành ngôi sao sáng nhất trên quân hàm ở vai cậu không?"
Ngày hôm đó, trước khi anh ta chết.
Lời cuối cùng anh ta nói với tôi là những lời này.
Sau đó, còi cảnh sát vang lên, đội ngũ lao vào hành lang.
Có người đỡ tôi đứng dậy, có người mang thi thể anh ta đi.
Tôi không khóc, cũng không cười.
Tôi cảm thấy như mình đã trải qua một mùa đông dài đằng đẵng, thật kỳ lạ, ngay cả lạnh lẽo cũng không cảm nhận được chút nào.
...
Hoa lê nở đầy cành.
Trong một đêm xuân có chút mưa.
Tôi nhận được huy chương hạng Nhì cá nhân.
Cùng lúc đó, tôi bị tuyên án sáu năm bảy tháng tù.
Tội ngộ sát, giúp đỡ tổ chức xã hội đen phạm tội.
Luật pháp không bao giờ bao che cho bất kỳ công chức nào phạm tội, sai là sai.
Dù là cảnh sát ngầm, cũng phải chịu trách nhiệm pháp lý.
Tất cả chúng tôi, trước khi làm cảnh sát ngầm, đều biết điều này.
Tôi vào tù thụ án.
Những ngày ở đó thật u ám.
Có lẽ vì biết tôi có xuất thân như thế nào, các quản giáo đối xử với tôi khá thân thiện.
Tôi cải tạo tốt, được thả ra sớm.
Tôi từ bỏ công việc cảnh sát, tìm một công việc giữ cổng nghĩa trang.
Hút thuốc.
Từ sáng đến tối.
Ban ngày ngồi trong phòng bảo vệ xem video ngắn.
Buổi tối ra ngoài uống rượu, uống đến say mèm.