Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
13
Tôi bị Chu Thiếu Bá đưa xuống tầng hầm.
Khi thấy người thanh niên tay chân bị trói, toàn thân đầy thương tích kia.
Tôi liền biết, mẹ kiếp, đúng là số phận trêu người đến tột cùng.
Cùng đợt với tôi, còn có một cảnh sát nằm vùng khác được cài vào tổ chức của Chu Thiếu Bá.
Khác với tôi, cậu ta xuất phát từ cấp thấp nhất, đi lên từ đầu, nên giữa hai chúng tôi hầu như không có liên lạc gì, chỉ biết đại khái thân phận của nhau.
Hôm đó, khi Chu Thiếu Bá nói với tôi con đường rút lui cụ thể, có khả năng cậu ta đã nghe lén được.
Và sau đó, còn báo cáo thông tin ấy về Cục.
Ai ngờ đâu đúng lúc đó, Chu Thiếu Bá đang nghi ngờ tôi, và lại đúng lúc giăng ra một cái bẫy.
Tôi không rơi vào bẫy, nhưng cậu ta thì rơi rồi.
Tôi nhìn chằm chằm người thanh niên bị tra tấn đến gần như không còn hình người ấy.
Nhưng, đôi mắt cậu ta vẫn sáng rực.
Dù có phải quỳ, sống lưng vẫn giữ thẳng tắp.
"Phì, Chu Thiếu Bá, mày mẹ nó chỉ là một con chó."
"Mày cứ đợi đấy, rồi sẽ có ngày mày bị pháp luật trừng trị!"
"Mày làm biết bao chuyện hại dân, mày sẽ bị báo ứng!"
…
Người đàn ông đang đút tay vào túi, nghe cậu ta chửi rủa, khẽ nghiêng đầu một chút.
Anh ta không thèm nhìn cậu ta, mà quay sang tôi:
"A Lẫm, giúp tôi một chuyện được không?"
"……"
Chắc chắn Chu Thiếu Bá nhìn ra được tay tôi đang run.
Vậy mà anh ta vẫn nắm lấy tay tôi, nhét khẩu súng đó vào lòng bàn tay tôi.
"Giúp tôi giết hắn ta."
"……"
Tôi đứng đó, không thể quay đầu, cũng không thể động đậy.
Ánh mắt Chu Thiếu Bá dán chặt lên tôi.
Tôi biết—đây là cửa ải cuối cùng mà tôi phải bước qua.
"ĐM!"
"Mày có bản lĩnh thì giết tao đi!!"
"Giỏi thì bắn luôn đi!!!"
Người thanh niên đối diện bất ngờ gào lên với tôi.
Bỗng dưng, tôi nhớ lại đây là ám hiệu của bọn tôi khi còn học ở trường cảnh sát.
Câu nói này nghĩa là—
"Thật sự đau quá rồi."
"Tôi không thể chịu đựng nổi nữa."
"Người anh em à."
"Nếu anh có thể giết tôi, vậy thì xin anh hãy giết đi."
Tôi đưa súng, nhắm thẳng vào giữa trán cậu ta.
Tốc độ đầu đạn là 1200 mét mỗi giây, nên khi bóp cò chỉ là chuyện trong chớp mắt.
Tôi bóp cò, tiếng nổ vang lên chát chúa, bàn tay còn đang rung lên, thì cậu ta đã đổ gục.
Lần đầu tiên trong đời, máu nóng văng thẳng lên mặt tôi như thế này.
Tiếng súng khiến tai tôi ù đi kỳ lạ.
Vết thương do súng gây ra không chết ngay lập tức, vết thương càng lớn thì càng đau đớn, có khi các đầu dây thần kinh vẫn đang hoạt động, hầu hết đều là vì mất máu mà chết.
Trước khi chết, cậu ta ghé sát tai tôi, bằng giọng nói chỉ mình tôi nghe được nói với tôi một câu ---
"Anh à… quãng đường sau này…"
"Giúp em… đi tiếp nhé…"
…
Khẩu súng rơi khỏi tay tôi.
Tôi chết lặng tại chỗ, nước mắt bỗng trào ra, tôi cũng chẳng biết vì sao.
Mẹ nó, tuyến lệ như bị ai mở van.
Cho đến khi người đứng bên cạnh nâng mặt tôi lên.
Tôi giật mình run rẩy.
Trên người tôi dính máu, trên người Chu Thiếu Bá cũng vậy.
Anh ta dùng đầu ngón tay quệt ngang môi tôi.
Thật mẹ nó đúng là khốn nạn.
Hôm đó.
Chúng tôi đứng giữa vũng máu.
Cả miệng đầy vị tanh nồng.
Đồng đội ngã ngay dưới chân tôi.
Là chính tay tôi giết.
Chu Thiếu Bá bóp cằm tôi.
Hôn tôi.
14
Tôi nghĩ, cũng từ ngày hôm đó, tôi bắt đầu nghiện thuốc.
Khi tỉnh dậy trên cùng một chiếc giường với Chu Thiếu Bá.
Anh ta ngậm một điếu thuốc.
Khói trắng mờ ảo che khuất những đường nét cứng rắn trên khuôn mặt anh ta.
Cứ nghĩ đến việc anh ta đối xử với tôi một cách tùy tiện như vậy, thực ra lại coi tôi là vật vui chơi.
Tôi liền lao đến, đè lên anh ta, siết chặt cổ anh ta.
Anh ta nhìn tôi.
Đôi mắt phượng sắc lẹm, rực rỡ, kiêu ngạo, mê hoặc.
"Đừng quậy nữa."
Anh ta mặc cho tôi siết chặt động mạch cổ của mình.
Nhẹ nhàng nhắc nhở.
"Cậu đang bị sốt."
Mẹ kiếp Chu Thiếu Bá.
Tôi thật sự muốn giết chết anh ta.
Có lẽ người tôi muốn giết là chính mình, cơ thể này tồi tệ đến mức tôi nhìn vào gương cũng muốn nôn ra.
Nhưng.
Tôi không có sự lựa chọn.
Tôi phải bước trên con đường này đến tận cùng rồi.
Tôi không còn lựa chọn nữa, thực sự, nếu nhiệm vụ thất bại, tôi biết làm sao để đối mặt với những đồng đội dưới suối vàng, tôi không dám đi qua cầu Nại Hà.
Tôi buông tay khỏi cổ anh ta.
Lấy điếu thuốc của anh ta.
Cảm giác ẩm ướt.
Tôi hít vào, rồi thở ra.
Cuộc sống đã đủ tồi tệ rồi, tôi không ngại tồi tệ hơn.