Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
9
Nơi này vốn nằm ở một góc rất hẻo lánh.
Thế mà cảnh sát đến nhanh bất thường.
Rõ ràng là có người báo tin.
Hai bên băng đảng lập tức hóa thành lũ chuột chạy tán loạn.
Dù vậy, vẫn có không ít người bị bắt.
Tôi và Chu Thiếu Bá trốn được, nhưng người của anh ta thì thiệt hại nặng nề, không chỉ là vết thương trên người anh ta, mà cả về nhân lực lẫn thế lực.
Rất rõ ràng, hành động lần này của cảnh sát coi như đại thắng.
Trong xe, tôi băng bó vết thương ở bụng cho anh ta.
Anh ta giơ tay, nghịch nghịch tóc mái ngắn trước trán tôi.
“A Lẫm, không có tôi thì hôm nay cậu toi rồi.”
Tôi cụp mắt xuống, anh đúng là cứng đầu thật, cồn sát trùng vào vết thương mà không rên một tiếng.
“Em đánh nhau cũng khá mà.”
“Lần sau sẽ không hoảng loạn như vậy nữa.”
Tôi buộc cho anh ta một cái nơ hình bướm xấu tệ, trả lời như thế.
Anh ta nghiêng đầu, ánh mắt sâu hút dán chặt vào tôi, rồi bất chợt bật cười.
“A Lẫm.”
“Có chuyện này tôi vẫn chưa nói với cậu.”
“Con đường rút lui lần này, tôi chỉ nói với một mình cậu.”
“Nhưng mà…”
“Cảnh sát lại chặn đúng ngay tuyến đường bắt buộc phải đi qua của chúng ta.”
Người đàn ông đưa tay nâng cằm tôi lên.
Đầu ngón tay thô ráp của anh ta lướt qua, khơi lên một cảm giác lạ thường.
“Cậu nghĩ xem…”
“Tôi sẽ để cậu có lần sau thật sao?”
“Đồ phản bội?”
10
"……"
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Hất tay anh ta ra.
"Mẹ nó, anh đừng chạm vào em."
"Anh nghi ngờ em à? Chu Thiếu Bá, đến câu kẻ phản bội mà anh cũng có thể nói ra được, mẹ nó thật đáng xấu hổ."
"Em trông còn chưa giống con chó của anh à? Hả?"
Không hiểu sao, lửa giận trong tôi bùng lên một cách dữ dội.
Đến mức có giây phút tôi gần như tin thật, tin rằng tôi trung thành với anh ta đến vậy.
Người đối diện không nói một lời, chỉ chăm chăm nhìn tôi.
Nhưng tôi biết rất rõ, thứ đang gồ lên trong túi áo anh ta là cái gì.
Có khi chỉ cần anh ta thấy không vừa mắt.
Là có thể rút nó ra, dí vào trán tôi rồi tiễn tôi về chầu trời.
Kết quả, sau một hồi im lặng,
Anh ta chỉ nói đúng một câu:
"Xuống xe."
Hả?
Tôi chưa kịp phản ứng, vì xe vẫn đang chạy với tốc độ tám mươi cây số một giờ.
Anh ta đột ngột mở cửa xe, trực tiếp đạp tôi xuống đường.
Tôi theo đó lăn lộn va đập, vừa định thần lại, chưa kịp đếm xem gãy bao nhiêu chỗ, loạng choạng đứng dậy.
Chiếc xe đã chạy mất dạng, đến khói bụi cũng chẳng để lại cho tôi.
Bên vệ đường hoang vu hẻo lánh, tôi đá mạnh vào thân cây bên cạnh.
"Mẹ nó."
Ông đây thật sự oan ức.
Bởi vì từ đầu đến cuối, tôi chưa từng báo cho cục cảnh sát biết lộ trình rút lui của Chu Thiếu Bá.
11
Tôi quá mẹ nó hiểu rõ Chu Thiếu Bá rồi.
Chắc chắn là tên này đang đào hố chờ tôi nhảy.
Mồm thì nói tình anh em sâu đậm, nhưng kiểu người như anh ta, thứ dễ dàng gặp nhất chính là sự phản bội của người bên cạnh.
Nên anh ta đa nghi, và cực kỳ thận trọng.
Nhưng có một điều tôi vẫn không sao nghĩ ra nổi.
Nếu không phải tôi tiết lộ, vậy thì thông tin mà cục nhận được là từ ai?
Chẳng lẽ Chu Thiếu Bá đang thử tôi?
Không, không giống.
Cái cách anh ta không chút lưu tình đạp tôi xuống xe như vậy.
Ít nhất chứng tỏ một điều, anh ta thực sự đã có bằng chứng đủ thuyết phục để tin rằng tôi là kẻ phản bội.
12
Mười ngày sau, Chu Thiếu Bá lại tìm đến tôi.
Ở một quán mì.
Những ngày này tôi ở đây, chủ quán lấy tôi 20 đồng một đêm.
Tay tôi được băng bó tạm bợ, một chân thì què, dựa vào tường xem mấy ông già đánh bài.
Anh ta mặc một chiếc áo gió hiệu Burberry mà cả đời này tôi cũng chẳng đủ tiền mua.
Hai tay đút túi áo.
Rũ mắt nhìn tôi.
Cười:
"Sao lại nghĩ ra được chui vào đây trốn vậy?"
"Biết tôi tìm cậu lâu thế nào không?"
Tôi nhận ra, mình đúng là giống một con chó.
Anh ta là khúc xương, anh ta quay đầu lại là tôi lập tức sủa rồi chạy theo.
Mặt mũi tôi sắp không còn tí nào nữa rồi.
Tôi thực sự rất muốn giơ chân đá bay anh ta, nhưng sợ chân còn lại cũng què nốt, nên đành trừng mắt lườm:
"Tôi nào dám."
"Ông chủ Chu đến tìm tôi có chuyện gì quý hóa vậy?"
"Sao, định xử lý 'tên phản bội' này đấy à? Tròng lồng lợn? Hay lột da làm người?"
Tôi còn tốt bụng gợi ý vài phương án xử lý cho anh ta, vậy mà anh ta vẫn cười.
Anh ta giơ tay, vuốt tóc tôi cho gọn gàng lại.
"Thù dai ghê."
"Điều tra rõ rồi, đúng là không phải A Lẫm tiết lộ."
"Hôm đó, cuộc nói chuyện của chúng ta bị tên nằm vùng thật sự của cảnh sát nghe lén."
"Tôi trách nhầm cậu rồi, nhưng cậu cũng biết đấy, làm cái nghề này, điều tôi sợ nhất là bị người bên cạnh đâm sau lưng."
Anh ta rũ mắt, bóp nhẹ vai tôi, giọng nói cũng chân thành hơn thường ngày.
"Tha cho anh một lần, được không?"
Thế nhưng, lòng tôi bỗng nhiên trùng xuống.
Đúng vậy, tôi đã được xóa bỏ nghi ngờ.
Nhưng mà…
Cảnh sát nằm vùng bị bắt kia, rốt cuộc là ai….?