Cái giá của sự thay lòng - Chương 7

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

19

 

Chu Thiếu Bá gửi một video đến đồn cảnh sát.

 

Nội dung rất đơn giản.

 

Một cô bé bị trói trên ghế, là cháu gái của Vương Cảnh Xương.

 

Yêu cầu của hắn là tôi.

 

Hắn yêu cầu tôi một mình đến địa điểm mà hắn đã gửi cho cảnh sát.

 

Có thể mang súng, có thể mang thiết bị định vị, có thể mang thiết bị quay phim.

 

Nhưng tuyệt đối không được có ai đi cùng, trong phạm vi 10 dặm không được có cảnh sát.

 

Nếu không, hắn sẽ giết con tin.

 

“Cậu không cần đi đâu.”

 

“Hắn chỉ muốn giết cậu thôi.”

 

Sau khi xem xong yêu cầu của hắn.

 

Cục trưởng chắn trước mặt tôi.

 

“Chúng ta đã mất đi một đồng nghiệp, tôi sẽ không để mất thêm một người nữa…”

 

Tôi cười một tiếng.

 

Quả thật là một bữa tiệc Hồng Môn Yến.

 

Lấy mạng tôi, đổi mạng cô bé kia thôi.

 

“Nhưng mà, cục trưởng à.”

 

Tôi nhìn người đàn ông không biết khi nào tóc đã bạc phơ.

 

Mới vài ngày trước, mái tóc ông ấy mới còn lấm tấm bạc thôi.

 

“Mạng sống tàn tạ của tôi…”

 

Tôi nặn ra một nụ cười an ủi nhất đời này của mình.

 

“Giữ lại thì có ích gì.”

 

Chi bằng xuống cõi âm.

 

Gặp được Vương Cảnh Xương.

 

Đánh anh ta một trận.

 

Nói với anh ta, ông đây không phản bội.

20

 

“Đây là khẩu súng 54 quen thuộc nhất của tôi.”

 

“Chu Thiếu Bá là tội phạm trọng điểm, bảo đảm an toàn cho con tin, gặp hắn thì trực tiếp bắn chết là được.”

 

“Tai nghe có tín hiệu chứ, vào trong tòa nhà kia nhớ giữ liên lạc.”

 

Trong xe, đồng đội tôi chỉ chỉ cái tai nghe trên tai.

 

Tôi gật đầu.

 

Bầu không khí nặng nề lạ thường.

 

Rõ ràng chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng ai nấy đều có vẻ như chuẩn bị tham dự tang lễ của tôi vậy.

 

Quả thật.

 

Trước khi đi, cục trưởng đã bảo tôi viết sẵn di thư.

 

Tôi cầm bút lông điểm lên tờ giấy trắng.

 

Viết xuống hai chữ.

 

“sb”

 

Nếu có ai hỏi.

 

Nếu tôi còn quay lại.

 

Tôi sẽ bảo đó là “sweet baby”.

 

Nếu tôi chết, thì cứ để họ nghĩ tôi là thằng ngốc.

 

Cũng tốt. Thật sự.

 

Tôi thậm chí còn có tâm trạng ngủ một giấc trong xe.

 

Chỉ là ngủ một giấc rồi mơ thấy cha mình.

 

Ông ấy ngồi trên bia mộ của mình.

 

Kéo tóc tôi.

 

“Nhóc con, sao cứ vội vàng gặp cha thế?”

 

“Con quên những gì con đã hứa với cha rồi à?”

 

Ông ấy.

 

Một người nuôi tôi lớn lên.

 

Một người…

 

Người mà tôi kế thừa số hiệu cảnh sát.


21

 

Sau khi Chu Thiếu Bá giúp tôi trốn thoát khỏi cô nhi viện.

 

Tôi đã lang thang một mình trong thành phố rất lâu.

 

Lúc đó tôi chỉ mới mười một mười hai tuổi, chưa học chữ, cái tôi biết chỉ là, cướp.

 

Thấy cái gì muốn là cướp, cướp xong chạy, chạy không thoát thì bị đánh.

 

Tôi gặp cha mình trong một con hẻm vắng.

 

Tôi đánh gãy một cái xương chân của ông ấy, cướp mất 140 đồng.

 

Lúc đó tôi không biết, ông ấy vừa hoàn thành nhiệm vụ, vết thương còn chưa lành.

 

Càng không biết.

 

Ông ấy chính là cục trưởng cục công an lúc bấy giờ.

 

Sau khi cướp ông ấy xong, ngày hôm sau tôi bị bắt.

 

Còn thuận tiện bị giam trong một nhà tù sang trọng, trước kia chưa từng có đãi ngộ như vậy.

 

Một người đàn ông ăn mặc giản dị, một chân què đến gặp tôi.

 

Câu đầu tiên ông nói khi gặp tôi là.

 

“Nghe nói cậu không có cha mẹ?”

 

Ông ấy không biết đây chính là nỗi đau của tôi.

 

Vì vậy tôi bám lấy song sắt và hét vào mặt ông.

 

“Ông đây không có cha mẹ thì sao?”

 

“Không giống như cái thằng chó con của ông, con ông cũng chỉ là thứ tạp chủng.”

 

Không ngờ ông ấy chỉ cười và gật đầu.

 

“Không tồi.”

 

Không tồi cái gì?

 

Sau đó, tôi thấy ông ấy, qua song sắt, đưa cho tôi một tờ giấy.

 

“Giấy tờ nhận con nuôi.”

 

“Tôi đã dùng chút thủ đoạn, không cần cậu đồng ý.”

 

“Từ nay tôi là cha của cậu rồi, nhóc tạp chủng.”

 

“……”

 

 

Cha tôi, chưa bao giờ nghĩ đến việc dạy dỗ tôi theo cách bình thường.

 

Khi tôi ở quán net thức cả đêm, ông nhét điếu thuốc vào miệng tôi, bảo tôi đứng lên đi, nói tôi chơi game tệ.

 

Khi tôi đánh nhau với người khác ở trường, ông hỏi tôi có bắt nạt người yếu không, tôi bảo tôi đánh bọn học sinh năm trên hay thu phí bảo kê, ông bảo, con trai, tuyệt lắm.

 

Ông đi họp phụ huynh xong tức giận vì tôi thi cử tệ, vài giây sau lại hỏi tôi có muốn ăn vịt quay Toàn Tụ Đức không.

 

Ông là người rất thoải mái.

 

Thoải mái đến mức dễ làm người khác quên mất ông đang gánh vác gì trên vai.

 

Tôi luôn nghĩ ông là một người cha rất bình thường.

 

Sau này, đầu ông bị gửi về tận cửa nhà tôi.

 

Tội phạm treo thưởng đầu ông lên tới 100 triệu đô la.

 

Cảnh sát duy nhất có giá trị treo thưởng cao nhất trên thế giới chính là ông.

 

Vì vậy có một ngày, ngôi sao sáng nhất trên trời bị nhổ xuống.

 

Đó là vinh quang cao nhất dành cho ông.

 

Ông không phải là người bình thường.

 

Cả đời này tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện bình an quốc gia gì đó.

 

Nhưng lại muốn trở thành người như ông.

 

Đứng trên con đường ông đã đi.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo