Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
22
Vị trí mà Chu Thiếu Bá gửi định vị là một tòa nhà đã bỏ hoang từ rất lâu.
Đến cả vệ tinh cũng chưa chắc tìm thấy được nơi này.
Thế nhưng, chỗ này...
Tôi lại vô cùng quen thuộc.
Bởi vì...
Đây chính là nền nhà cũ của trại trẻ mồ côi mà tôi và Chu Thiếu Bá từng ở.
“Chu Lẫm, cậu đã vào trong tòa nhà rồi à?”
Giọng nói của đồng đội truyền đến qua tai nghe.
“Ừ, mọi thứ vẫn bình thường.”
Tôi siết chặt khẩu súng trong tay, Chu Thiếu Bá đã đồng ý để tôi mang súng.
Điều đó có nghĩa là chắc chắn trong tay hắn cũng có vũ khí.
Rốt cuộc người này muốn làm gì, cảnh sát vẫn chưa thể điều tra rõ ngay được.
Tôi chậm rãi bước đi trong tòa nhà, có những khoảnh khắc như thể lạc vào cõi mộng.
Tòa nhà này vẫn giữ nguyên dáng dấp của trại trẻ mồ côi ngày trước.
Có một khoảnh khắc, tôi như nghe thấy tiếng bước chân của hai đứa trẻ.
Đó là tôi và hắn lúc còn nhỏ.
[Hắn kéo cổ tay tôi,
Cả hai chúng tôi cắm đầu chạy trối chết.
Tôi nhìn bóng dáng đứa trẻ gầy guộc phía trước.
Hắn không ngoái lại, nhưng lời nói non nớt ấy vẫn văng vẳng bên tai tôi.
“A Lẫm, đừng khóc, sẽ có một ngày, anh sẽ đưa em ra khỏi đây.”]
Tôi bước lên cầu thang.
Hai thiếu niên đó cũng chạy theo tôi lên tầng.
[Cậu bé cao hơn ôm lấy cậu bé thấp hơn vào lòng.
Cậu bé thấp hơn cứ khóc mãi.
“Anh ơi, em cũng sẽ bị làm thành con quái vật đó hả?”
Cậu bé cao hơn liền quay lại, ngồi xổm trước mặt đứa bé, lau nước mắt cho nó.
“Không đâu, sẽ không đâu.”]
Tầng hai vẫn còn lưu lại rất nhiều lồng sắt.
Tôi đứng đó.
Thấy một cậu bé bịt chặt miệng mình, không dám bật ra tiếng khóc.
Một cậu bé khác thì bị một người đàn ông mặc váy túm tóc kéo lê một cách hung bạo.
[“Anh ơi, anh ơi!!!”
Tiếng gào khóc xé ruột vang khắp hành lang tầng lầu.
Tiếng mưa và sấm sét hòa quyện với nỗi đau của cậu.]
…Đây chính là tuổi thơ của tôi và Chu Thiếu Bá.
Trại trẻ mồ côi chỉ là bình phong, viện trưởng là một kẻ biến thái thích mặc đồ phụ nữ, thực chất kiếm tiền bằng việc trưng bày những đứa trẻ dị dạng.
Họ phẫu thuật những đứa trẻ bị bỏ rơi, biến chúng thành những hình dạng kỳ dị.
Khâu mặt chó vào mặt trẻ con, tạo ra người dính liền thân thể, chặt tay chân nhét trẻ vào bình từ nhỏ.
Chỉ để thỏa mãn thú vui bệnh hoạn của đám thương nhân giàu có.
Tôi và Chu Thiếu Bá được nhặt về cùng lúc.
Từ nhỏ đã ngủ chung, Chu Thiếu Bá lanh lợi, được viện trưởng yêu thích.
Còn tôi trầm lặng, nhưng vì luôn đi theo hắn nên chưa bị đụng đến.
Cả hai chúng tôi cùng đọc quyển sách duy nhất trong viện, kể về một cảnh sát đẹp trai bắt tội phạm.
Vì thế, từ nhỏ cả hai đứa đều có mơ ước trở thành cảnh sát.
“Bộ cảnh phục đó trông ngầu lắm đấy, A Lẫm.”
Giọng nói khinh khỉnh kéo tôi về thực tại.
Tôi ngẩng đầu, người đàn ông đứng trên cầu thang đang cúi đầu cười nhìn tôi.
“Cô bé đâu?”
Tôi giơ súng lên nhắm vào hắn, hỏi.
“Khó khăn lắm mới gặp được tôi, cậu lại hỏi chuyện đó à?”
“Bớt nói nhảm.”
“A Lẫm, giờ cậu thật sự đã trở thành một cảnh sát chính nghĩa rồi ha.”
“…”
Hắn đi đến đâu, khẩu súng của tôi cũng bám sát theo đến đó.
“Được rồi, được rồi.”
“Cô bé không ở đây, ở kho số 475, tốt nhất là các cậu mau cử người đến đi, hình như đồ ăn nước uống tôi chuẩn bị sắp không cầm cự nổi rồi.”
Phía bên tai nghe lập tức vang lên tiếng điều xe.
Tôi xác định họ đã cử người đi đến chỗ cô bé.
Tôi tháo tai nghe, vứt sang một bên.
Rồi bắn về phía Chu Thiếu Bá hai, ba phát.
Không trúng, chỉ bắn vào kính, quả nhiên hắn đã đề phòng từ trước.
Ngoài miệng hắn vẫn không ngừng nói:
“Cậu thật sự nổ súng à? Với anh trai mình mà cũng vậy à, hửm?”
Tôi cười nhạt.
Tìm kiếm vị trí của hắn.
“Anh gọi tôi đến, chẳng phải chỉ để tôi giết anh sao?”
“Mau xuống đây đi, để tôi tiện tay tiễn anh một phát.”
Hồi nhỏ tôi và Chu Thiếu Bá chẳng cần nói nhiều để hiểu nhau.
Giờ đây, lại càng không cần.
Một viên đạn sượt qua má tôi, găm thẳng vào tường phía sau.
“Không phải để cậu giết tôi.”
“Mà là xem, ai trong chúng ta đưa được người kia đi trước.”