Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
1
Tôi đã chọn sai đối tượng công lược.
Lúc biết được sự thật này thì tôi sắp cưới Tống Hạc đến nơi rồi.
Trong phòng trang điểm, cô gái kia mặc váy cưới của tôi, giọng nũng nịu hỏi:
"Tống Hạc, em mặc váy cưới của cô ta trông có đẹp không?"
Giọng Tống Hạc khàn đi: "Xấu."
"Sao xấu mà sao anh vẫn thích thế…. A…"
Giọng nói của cô ta vỡ tan thành từng mảnh.
Hôm nay là ngày cưới của tôi và Tống Hạc.
Cô bạn thanh mai trúc mã của hắn là Kiều Y Y nghe tin xong liền tức tốc bay từ nước ngoài về ngay trong đêm.
Rúc vào lòng Tống Hạc, định cướp rể.
Toàn thân tôi lạnh toát.
Một khi hôn lễ bị hủy, tôi sẽ bị hệ thống xóa sổ vì thất bại nhiệm vụ.
Bên trong cánh cửa, Kiều Y Y thở hổn hển, đắc ý khoe khoang: "Xem đi, anh vẫn còn yêu em."
Tống Hạc sa sầm mặt mày, nhưng động tác không hề dừng lại: "Đừng có tự mình đa tình."
Kiều Y Y bật khóc: "Anh ơi, đừng cưới con nhỏ simp lỏ đó, cùng em bỏ trốn đi, được không anh?"
"Cầu xin tôi đi."
"Em xin anh đó."
Tống Hạc cúi xuống hôn cô ta.
Tim tôi đau đến không thở nổi.
Tôi đang định đẩy cửa xông vào.
Thì hệ thống vốn im hơi lặng tiếng bỗng hét lên thất thanh.
[Aaaaa!]
Tôi giật nảy mình.
Giọng hệ thống hoảng hốt, [Ký chủ, dẹp nước mắt đi! Cô simp sai người rồi!!!! Nhiệm vụ sắp hết giờ rồi aaaa...]
Tôi như bị sét đánh ngang tai: "Simp... simp sai người?!"
Hệ thống nức nở: [Sai rồi, đối tượng công lược của cô là bạn thân của Tống Hạc, Cố Uyên... Nhiệm vụ chỉ còn một tiếng nữa thôi.]
Hai chân tôi run lẩy bẩy, mắt tối sầm lại.
Gần như ngất đi.
Nửa năm qua, tôi đã cần mẫn sắm vai một kẻ liếm láp.
Chịu thương chịu khó, gọi là đến.
Tất cả chỉ để Tống Hạc chịu cưới tôi.
Kết quả là hệ thống lại bảo tôi công lược sai người.
Chỉ còn một tiếng, tôi biết tìm Cố Uyên ở đâu để cưới bây giờ?
Thôi thì nằm chờ chết cho rồi.
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Lòng tôi nguội lạnh như tro tàn.
Hệ thống thều thào: [Hôn có thể kéo dài thời gian làm nhiệm vụ! Mức độ thân mật càng cao, thời gian kéo dài càng nhiều. Đề nghị ký chủ cưỡng hôn ngay lập tức.]
Tôi lập tức hồi sinh, đằng đằng sát khí xách váy lên: "Hôn ở đâu!?"
[Ngay tại lễ đường!]
Vài phút sau, một cặp đôi đồng sàng dị mộng đứng trên lễ đường.
Nước mắt tôi cứ chực trào ra.
Dù gì thì nếu không hôn được Cố Uyên, tôi sẽ chết.
Tống Hạc vẫn giữ thái độ lạnh nhạt với tôi.
"Thiển Thiển, sắp được gả cho tôi rồi, em có mong chờ không?"
Hắn có vẻ rất mong chờ màn kịch tôi sẽ khóc lóc vật vã khi bị hắn từ hôn ngay sau đó.
Nhưng tôi chẳng còn tâm trạng đâu mà để ý đến hắn.
Bởi vì giọng nói căng như dây đàn của hệ thống đang chiếm trọn tâm trí tôi.
[Ký chủ! Cố Uyên sắp tới cửa rồi, đếm ngược mười, chín, tám...]
Tôi từ từ nâng tà váy, người hơi khom xuống, chuẩn bị lấy đà.
Vị chủ hôn cất giọng hùng hồn: "Xin hỏi, hai vị tân nhân có bằng lòng đầu bạc răng long, bên nhau trọn đời không?"
Kiều Y Y ngồi dưới khán đài, mặt đỏ bừng vì phấn khích.
Tống Hạc cầm lấy micro, khóe môi khẽ nhếch: "Tôi không..."
[Ký chủ xông lên a a a a a a!!!!!!]
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, tôi với khuôn mặt nhăn nhó, co giò phóng đi.
Như một quả đạn pháo, tôi lao ra khỏi lễ đường với tốc độ nhanh như chớp.
Mọi người há hốc mồm.
Chỉ nghe thấy tiếng cửa lớn bị tông mạnh, tôi túm lấy một người đàn ông rồi biến mất trong ánh sáng trắng.
Bỏ lại Tống Hạc và vị chủ hôn đứng ngẩn tò te trên sân khấu.
Rất lâu sau.
"Vãi chưởng..."
Giọng của vị chủ hôn lạc đi, không chắc chắn hỏi Tống Hạc:
“Lúc nãy...cô dâu... là bỏ trốn khỏi đám cưới? Phải không?"
2
Trong phòng chứa đồ cũ kỹ, Cố Uyên lười biếng tựa vào tường.
Quần áo xộc xệch.
Cả người toát lên một vẻ đẹp tả tơi sau khi bị hành hạ.
"Hôn đủ chưa?"
Giọng Cố Uyên uể oải, chẳng chút nhiệt tình.
Trông như thể bị ăn đậu hũ miễn phí cũng chẳng sao cả.
Hệ thống thở hồng hộc: [Hú, cưỡng hôn có hiệu quả, chúc mừng ký chủ đã giành được ba mươi phút sinh tồn.]
[Giá mà ngủ với anh ta được thì tốt hơn, một lần có thể kéo dài mấy ngày lận đó.]
Hôn anh ta mà chỉ được thêm có nửa tiếng.
Đúng là Cố Uyên.
Nổi tiếng là khó chiều.
Là người thừa kế trẻ tuổi nhất của nhà họ Cố, tính tình Cố Uyên quái đản và u ám.
Người khác gặp đều phải tránh xa.
Ai mà dám thả thính anh ta chứ?
Hệ thống mặt mày hung tợn, nghiến răng tung ra một cuốn sách tên “Đại Ca Điên Khùng Lúc Nào Cũng Muốn... Tôi (Cao H)”
[Ký chủ, tin tôi đi, cứ làm theo y chang tình tiết là chắc chắn hạ gục được anh ta!]
Vài phút sau, tôi mặc một chiếc váy hai dây xẻ tà cao màu đỏ, đỏ mặt ngồi lên đùi Cố Uyên.
Đôi chân trắng nõn và chiếc quần tây đen của Cố Uyên tạo thành một sự tương phản rõ rệt.
Hệ thống lí nhí:[Cuốn sách này chơi biến thái thật, vất vả rồi ký chủ.]
Không khổ thân, chỉ khổ mệnh thôi.
Tôi véo đùi mình, mắt rưng rưng: "Anh ơi, nếu em nói em thích anh, còn với bạn thân của anh chỉ là bạn bè thôi, anh có tin không?"
Ánh nắng xuân rực rỡ chiếu lên làn da trắng ngần của tôi, Cố Uyên nheo mắt lại, ánh nhìn dần tối đi.
"Em gái trà xanh, cô thả thính thành nghiện rồi à?"
Giọng nói thanh lãnh của anh ta khiến người ta mềm nhũn cả chân.
Ngoài cửa sổ bỗng vọng đến giọng nói âm u của Tống Hạc.
"Cho người tìm cho tôi. Tìm được Vương Thiển Thiển thì đánh gãy chân nó cho tôi."
Cố Uyên cúi đầu, nhìn chiếc váy cưới trên người tôi đã bị xé thành một đống giẻ rách, chế nhạo nhếch môi.
"Em gái trà xanh, lại đây ngồi."
Hệ thống đột ngột nhắc nhở: [Ký chủ! Không được để Tống Hạc thấy cô đang ngoại tình, sẽ bị trừ thời gian sinh tồn đó!!!!]
Tôi giật mình, đang định bò dậy khóa cửa.
Cố Uyên bỗng siết lấy eo tôi, kéo sát lại gần hắn.
Mùi bạc hà mát lạnh nhanh chóng chiếm lấy tâm trí tôi.
Anh ta thật sạch sẽ.
Cứ như thể một vị thần không nhiễm một hạt bụi trần.
Bàn tay Cố Uyên lướt qua eo tôi, khẽ véo một cái.
Tôi không kìm được, bật ra một tiếng thở gấp kinh ngạc.
Ngay sau đó, cửa sổ bị mở ra.
Ánh nắng xuân tươi sáng chiếu vào.
Giá treo quần áo đã che đi nửa người trên của Cố Uyên.
Tống Hạc nhìn thấy tôi không kịp trốn ... má đỏ bừng, ngồi dạng chân trên một đôi chân dài mặc quần tây đen, vẻ mặt hoảng hốt.
Hệ thống gào lên thảm thiết: [Thời gian sinh tồn sắp về không, đếm ngược mười, chín...]
[Aaaa, ký chủ đừng hôn nữa, ngủ với anh ta đi! Ngủ với anh ta nhanh hơn!]
Tôi luống cuống tay chân tháo thắt lưng của Cố Uyên.
Giây tiếp theo, tiếng gầm của Tống Hạc vang vọng khắp sân.
"Vương Thiển Thiển, dừng tay lại cho tôi!"
"Hôm nay mà để cô và thằng chó này toàn mạng bước ra khỏi đây, tôi sẽ mang họ cô!"
Cố Uyên lại vô cùng bình tĩnh, xoa đầu tôi.
"Vòng tay ra sau lưng đi."
"Hả?"
Ngoài cửa sổ hình như có rất nhiều bạn bè và người thân kéo đến.
Cố Uyên tháo cà vạt của mình ra, trói hai cổ tay tôi lại.
Anh ta nở một nụ cười dịu dàng.
"Không phải muốn ngủ với tôi sao?"
"Không có sức, làm sao mà ngủ với tôi trước mặt người khác được?"
Khoan đã...
Đám người này, đều là do anh ta gọi tới??
Chút thời gian sinh tồn khó khăn lắm mới giành được đang giảm đi với tốc độ chóng mặt.
Tôi bị anh ta trói tay, gấp đến mức giọng nói cũng lạc đi vì khóc.
"Anh cởi trói cho tôi!"
"Không thì tôi không ngủ với anh được."
Vẻ ung dung của Cố Uyên lập tức tan biến.
Anh ta khẽ nhướng mày, khóe môi lạnh đi: "Muốn ngủ thật à?"
"Chẳng lẽ là giả?!"