Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dưới sự đe dọa của cái chết, toàn thân tôi mềm nhũn, run rẩy ngã vào lòng Cố Uyên.
Nước mắt tuôn rơi.
Đây có lẽ là lần đầu tiên Cố Uyên thấy có người vì không ngủ được với anh ta mà khóc lóc thảm thiết như vậy.
Ngoài cửa sổ, ngày càng có nhiều người tụ tập xem kịch vui.
Một chiếc áo khoác đen trùm lên đầu tôi.
Che kín người tôi trước khi mọi người kịp kéo đến.
Đồng hồ đếm ngược đã dừng lại.
Cố Uyên cười như không cười: "Sao lại như mắc bệnh nan y thế, Vương Thiển Thiển, cô chỉ có chút bản lĩnh đó thôi à."
3
Trước khi Tống Hạc kịp phá cửa xông vào, Cố Uyên ôm tôi đứng dậy, luồn qua những dãy giá treo quần áo, rồi lên xe của anh ta từ cửa sau.
Trong xe, tôi vẫn chưa hoàn hồn, khóc nấc lên từng cơn.
Cố Uyên sa sầm mặt mày: "Khóc cái gì? Chỉ vì không ngủ được với tôi?"
Tôi gật đầu lia lịa, bám dính lấy anh ta như con bạch tuộc, thầm đếm thời gian sinh tồn đang tăng lên một cách chậm chạp.
Vẻ mặt Cố Uyên lạnh lùng chán ghét, nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
Chiếc xe từ từ chạy vào một khu biệt thự.
"Xuống xe."
Cố Uyên đuổi tôi.
"Anh không xuống à?"
"Tôi còn có việc."
Thế thì gay to?
Hệ thống la lối om sòm: [Ký chủ, hôn cho đã đi đã!!! Tôi không muốn chết!]
Tôi cẩn thận áp sát lại gần: "Em hôn một chút được không?"
Cố Uyên im lặng nhìn hàng mi ướt đẫm của tôi, một lúc lâu sau mới nâng cằm tôi lên, mặc cho tôi hôn anh ta một cách tùy tiện.
Môi anh ta rất lạnh.
Đầu ngón tay thô ráp của anh ta nhẹ nhàng vuốt ve gáy tôi, mang lại một cảm giác rung động khó tả.
Thật dễ chịu.
Đột nhiên, cửa kính xe bị gõ.
Tôi vừa mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt to đùng của Tống Hạc dán trên cửa sổ, sợ đến mức hét lên một tiếng, tim suýt ngừng đập.
"Mẹ nó, anh bị ng..."
[Ký chủ, chú ý đừng phá vỡ hình tượng trà xanh.]
Tôi vội bịt miệng, nhanh chóng chui xuống dưới chân Cố Uyên.
Ngẩng đầu lên nhìn anh ta với ánh mắt cầu xin.
May mà Tống Hạc không nhìn thấy bên trong xe.
Chỉ thấy hắn mặt mày sa sầm, vừa gõ cửa vừa nói: "Anh em, giúp tôi một việc."
Cố Uyên cúi mắt nhìn tôi, ấn đầu tôi xuống: "Ngoan, cúi thấp thêm chút nữa, hắn mới không thấy em."
Vì tư thế khó nói này mà mùi bạc hà trên người Cố Uyên càng thêm nồng nàn.
Cửa sổ xe hạ xuống một khe hở.
Cố Uyên lạnh nhạt hỏi: "Có chuyện gì?"
"Vương Thiển Thiển bỏ trốn rồi."
Cố Uyên khẽ nhướng mày, vẻ mặt đầy tinh tế: "Ồ, vậy thì cô ta đúng là... không biết sống chết."
Tống Hạc bực bội châm một điếu thuốc: "Giúp tôi một việc, có một thằng đàn ông ôm cô ta đi từ cửa sau, tôi nhớ người của cậu ở cửa sau, chắc chắn sẽ thấy. Giúp tôi tra xem là nhà nào, tôi sẽ khiến nó tuyệt tự tuyệt tôn."
Tôi căng thẳng quá, đầu đập vào một bộ phận nào đó.
Cố Uyên "hít" một tiếng, nheo mắt nhìn tôi: "Ngoan ngoãn, em cũng muốn tôi tuyệt tự tuyệt tôn à?"
Tôi bịt miệng, không dám hó hé tiếng nào.
Ngược lại, Tống Hạc lại nhìn vào trong qua khe hở, như thể bị đóng băng tại chỗ.
"Cậu kiếm đâu ra cô bé này thế? Dẻo dai phết."
"Mới quen, hơi thích cắn người."
Tống Hạc nheo mắt, chỉ thiếu điều dí cả đầu vào trong: "Non mơn mởn thế, không giới thiệu cho anh em làm quen à?"
Vừa nói hắn vừa định kéo cửa xe.
Tài xế lập tức khóa cửa lại.
Cố Uyên cười nói: "Nhát gan lắm, sợ dọa cô ấy, lần sau đi."
Nói xong, dưới ánh mắt đầy ẩn ý của Tống Hạc, Cố Uyên nâng cửa sổ xe lên, rồi nâng mặt tôi lên.
Anh ta phát hiện son môi của tôi đã in hết lên quần anh ta.
Anh ta kiên nhẫn lau đi vết son bị lem cho tôi: "Làm sao đây, ông chồng cũ của em lại bắt đầu có hứng thú với em rồi."
"Cho nên, đành phải giấu em đi thôi."
4
"Cố Uyên đúng là một tên biến thái."
Tôi nằm trên chiếc giường lớn của Cố Uyên, đôi mắt vô hồn nhìn lên trần nhà.
Tên biến thái này sau khi nhốt tôi vào biệt thự thì liền rời đi.
Thay vào đó, thư ký của anh ta mang đến một đống đồ dùng sinh hoạt.
Váy ngủ lụa và túi xách hàng hiệu chất đầy phòng thay đồ.
Hệ thống hóng chuyện không chê lớn chuyện: [Ký chủ, anh ta bao nuôi người khác cũng ra vẻ nghi thức phết.]
Nhưng thứ tôi thiếu là tiền sao?
Thứ tôi thiếu là người!!
Nhưng Cố Uyên không biết nghĩ gì, cứ thế câu dẫn tôi, cho nhìn mà không cho chạm.
Thấy thời gian sinh tồn sắp hết, tôi nóng như lửa đốt.
[Ký chủ, hay là nhảy cửa sổ trốn đi. Cố Uyên đang tham dự một bữa tiệc ở không xa, bây giờ qua đó vẫn còn kịp.]
Thế là tôi chạy thật.
Hệ thống an ninh của biệt thự kêu inh ỏi như điên.
Giây tiếp theo, điện thoại tôi nhận được cuộc gọi từ Cố Uyên.
Vừa bắt máy, chỉ nghe thấy anh ta cười lạnh lùng: "Cưng à, đây là thành ý của em sao? Tốt nhất em nên cầu nguyện, đừng để tôi bắt được em."
Tôi bực bội cúp máy.
Nhìn chằm chằm vào màn hình hiển thị con số còn lại mười phút trên đầu, tôi tăng tốc hết cỡ.
Trong sảnh tiệc ồn ào náo nhiệt.
Tôi nhìn quanh trong đám đông, vừa quay người lại thì bị ai đó túm tóc ấn vào tường.
Cơn đau từ sau gáy truyền đến tận xương cụt.
Đau đến mức tôi nhe răng trợn mắt.
"Thiển Thiển, mấy hôm nay em đi đâu vậy?"
Tống Hạc không biết đã xuất hiện sau lưng tôi từ lúc nào, sắc mặt âm u.
Tôi lập tức nín thở, toàn thân căng cứng.
Lần trước có cả hắn và Cố Uyên, suýt nữa thì toi đời tôi.
Tôi nói nhỏ: "Tống Hạc, anh buông tôi ra trước đã."
"Buông ra? Để em đi vui vẻ với thằng gian phu kia à?"
Hắn dùng sức, túm tóc tôi như muốn xé ra: "Ngoan ngoãn nói cho tôi biết, thằng đàn ông đó là ai?"
"Để tôi dạy dỗ nó một bài học, cho nó biết không phải loại rác rưởi nào cũng có thể nhặt về."
Tôi suýt quên mất, Tống Hạc là một tên điên đáng ghét.
Khi Kiều Y Y không để ý đến hắn, Tống Hạc liền coi tôi là thế thân, bắt tôi phải giảm cân điên cuồng.
Bất kể tôi cao bao nhiêu, cũng phải giảm cân cho đến khi mảnh mai liễu yếu đào tơ như Kiều Y Y.
Kiều Y Y nói với hắn vài câu, hắn lại thấy tôi, một thế thân, thật chướng mắt, lại bắt tôi tăng cân, tuyệt đối không được giống cô ta.
Vày vò qua lại nửa năm, tôi bị đau dạ dày.
Sức khỏe ngày càng bị ảnh hưởng.
"Hệ thống, tôi có thể chửi hắn là đồ ngu được không?"
Hệ thống tiếc nuối nói: [Thiết lập nhân vật của cô là trà xanh, không được OOC (out of character).]
Tôi sắp bị bóp cổ đến ngạt thở thì Kiều Y Y không biết từ đâu chui ra.
Cô ta kinh ngạc che miệng, vành mắt lập tức đỏ hoe: "Anh ơi... sao anh lại để bàn tay bẩn thỉu của cô ta chạm vào anh?"
Tống Hạc đột ngột quay đầu lại, nhìn thấy Kiều Y Y, trong mắt thoáng qua vẻ hoảng hốt.
"Y Y, không phải như em nghĩ đâu..."
"Anh là đồ lừa đảo!" Giọng Kiều Y Y đã có tiếng nức nở, "Đừng chạm vào em, anh đã bị cô ta sờ vào rồi, bẩn quá, bẩn quá..."
Nhân lúc này, tôi giằng ra khỏi tay Tống Hạc, quay người định chạy ra ngoài hành lang.
Kiều Y Y đột nhiên ngáng chân tôi, tôi mất thăng bằng, va đổ mấy chai bia rồi ngã sõng soài trên mặt đất.
Lòng bàn tay lập tức bị mảnh thủy tinh đâm vào.
Kiều Y Y khóc không ngừng.
Tống Hạc ôm cô ta, đá tôi một cái: "Này, làm vợ tao giận rồi, xin lỗi cô ấy đi."
Tôi nghiến răng, nhìn chằm chằm vào đồng hồ đếm ngược còn mười phút, khát vọng sống sót khiến tôi cố gắng bò về phía trước.
Trong mắt Kiều Y Y lóe lên vẻ độc ác, gót giày cao gót nhọn hoắt của cô ta đâm về phía tay tôi.
Trong lúc nguy cấp, tôi chộp lấy một mảnh thủy tinh bên cạnh, đâm mạnh vào mắt cá chân cô ta.
Tiếng hét chói tai át đi mọi âm thanh ồn ào,
Đột nhiên trong tai vang lên âm thanh nhắc nhở lạnh lùng: [Tấn công NPC, trừ năm phút thời gian sinh tồn.]