Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
20.
Ngày cầu hôn, tôi đang nghỉ ngơi trong phòng chờ thì bỗng nhiên cửa bị đẩy mạnh ra.
Tôi có chút kinh ngạc — nhân vật này đến sớm quá.
Tô Triệt trừng mắt nhìn tôi, trên mặt đầy vẻ hoài nghi.
“Người mà Lý Vân Trị cầu hôn… Là em sao?”
“Trợ lý của hắn chắc đang đùa đúng không?”
Tôi khẽ cười:
“Không phải anh đã tận mắt nhìn thấy rồi sao?”
“Căn phòng này, là dành cho ‘bà Lý’ tương lai đấy.”
Sắc mặt Tô Triệt trở nên vô cùng khó coi.
“Em dám làm vậy thật sao?”
“Chúng ta có bao nhiêu năm tình nghĩa, còn em với hắn mới quen được mấy tháng?”
Tôi bình tĩnh nhìn anh ta:
“Tô Triệt, người cuối cùng có thể cùng tôi bước đến hôn nhân, thật ra… Chẳng liên quan gì đến thời gian cả.”
Tô Triệt nắm lấy cổ tay tôi.
“Chẳng lẽ em muốn một cuộc hôn nhân không có tình yêu à?”
“Anh hiểu rõ vì sao hắn cưới em, nhưng hắn sẽ không bao giờ yêu em!”
“Còn em cũng không thể yêu hắn, đúng không? Chẳng qua em chỉ đang giận dỗi anh thôi, phải không?”
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta:
“Tô Triệt, sao anh có thể tự tin như vậy?”
“Rốt cuộc là ai cho anh cái dũng khí đó hả?”
Tôi giật tay ra khỏi tay anh ta.
Sắc mặt Tô Triệt xám xịt hẳn.
“Em nói tháng sau kết hôn… Không phải là chúng ta sao?”
Tôi khẽ mỉm cười:
“Phải, từ cái ngày tôi đăng tin trong nhóm chat, tất cả những gì tôi nói… Đã chẳng còn liên quan gì đến anh nữa.”
Tô Triệt sững người, hốc mắt đỏ hoe.
“Em thực sự… Chia tay với anh rồi sao?”
“Tại sao chứ?”
“Anh đối xử với em… Chẳng lẽ chưa đủ tốt sao?”
Đúng lúc đó, một giọng nam trầm ấm vang lên.
Lý Vân Trị bước vào, mặc vest chỉnh tề, tựa người vào khung cửa.
“Bởi vì… Anh không có ranh giới.”
“Anh không trân trọng cô ấy, cũng chẳng để tâm đến cảm xúc của cô ấy.”
Anh ấy chậm rãi bước đến gần, vượt qua Tô Triệt, nắm lấy tay tôi.
Rồi anh ấy quay đầu, mỉm cười:
“Cảm ơn anh đã bỏ trốn khỏi hôn lễ.”
“Cũng cảm ơn anh đã tự tay thiết kế màn cầu hôn này — tôi rất thích.”
Tô Triệt siết chặt nắm tay, ánh mắt u tối nhìn chúng tôi rời đi.
Vừa ra khỏi phòng nghỉ, tôi nghe thấy sau lưng có tiếng đồ đạc đổ vỡ, bàn bị hất tung.
Nhưng cho dù Tô Triệt có giận dữ đến đâu cũng chẳng liên quan gì đến tôi nữa.
Điều liên quan đến tôi là biển hoa rực rỡ, là người đàn ông đẹp trai đang quỳ gối trước mặt tôi.
“Em có đồng ý… Lấy anh không?”
Tôi cúi người xuống, thì thầm vào tai anh ấy:
“Lần trước anh hỏi em có thích anh không…”
“Dù anh có bày sẵn cạm bẫy…”
“Thì em cũng cam tâm rơi vào.”
“Lý Vân Trị, em thích anh.”
Ánh mắt Lý Vân Trị ánh lên tia sáng long lanh.
“Còn quỳ làm gì nữa, mau đeo nhẫn cho em đi!”
Anh ấy mỉm cười:
“Tuân lệnh, công chúa Du Cúc của anh.”
21.
Sau nghi thức cầu hôn, tôi vừa định lên xe thì Tô Triệt đã vội vã chạy tới.
“Du Cúc, em có thể cho anh một cơ hội được không?”
“Tiểu Điệp… Liễu Điệp ngày mai sẽ bị đưa ra nước ngoài, sẽ không quay lại nữa.”
Ở bên cạnh, Liễu Điệp bị trợ lý của Tô Triệt giữ chặt tay, đôi mắt cô ta đỏ hoe, cô ta hét lên với anh ta:
“Anh không thể đối xử với em như vậy! Anh làm vậy có xứng với mẹ em không chứ?”
Tô Triệt hoàn toàn không để tâm, chỉ tha thiết nhìn tôi:
“Du Cúc, về với anh được không?”
Lý Vân Trị không vội vàng, bình tĩnh lấy ra một quyển sổ đỏ.
“Muộn rồi, nếu anh làm gì sớm hơn chút thì đã khác rồi.”
“Bọn tôi đã đăng ký kết hôn.”
Cái tên cáo già này… Còn mang theo cả giấy đăng ký hôn nhân bên người, đúng là có chuẩn bị từ trước!
Tôi mỉm cười:
“Tô Triệt, lẽ ra người kết hôn với tôi phải là anh.”
“Tiếc là hôm đó Liễu Điệp ngất xỉu, anh lo cho cô ta, nên không kịp đi đăng ký.”
“Giờ thì… Không cần nữa rồi.”
Sắc mặt Tô Triệt biến dạng, mắt đỏ hoe, nhưng không thốt được lời nào.
Từ đó về sau, tôi không gặp lại anh ta nữa.
Cho đến khi tôi cùng Lý Vân Trị đi tuần trăng mật về, trợ lý của Tô Triệt gọi điện:
“Cô Lâm, Tô tổng gặp chuyện rồi.”
“Anh ấy uống rượu dẫn đến xuất huyết dạ dày, hiện đang nhập viện.”
“Anh ấy nói… Muốn uống cháo sơn dược do cô nấu.”
Tôi im lặng vài giây.
Trợ lý thở dài:
“Tôi biết cô không rảnh, cũng không tiện, nhưng… Có thể đến thăm anh ấy một lần thôi được không?”
Tôi thản nhiên trả lời:
“Không tiện, tôi đã kết hôn rồi. Tôi có ranh giới rõ ràng.”
“Muốn ăn cháo thì bảo dì Dương nấu cho anh ta đi.”
Nói xong, tôi cúp máy.
Bởi vì nếu để “đồ dính người” kia nghe thấy, anh ấy nhất định sẽ ghen đến mức phát điên mất.
Thậm chí… Còn có thể trừng phạt tôi nặng nề trong một dịp nào đó.
Nghĩ đến cái lưng đau ê ẩm, tôi thấy ớn lạnh.
Nhưng— anh ấy đã nghe thấy rồi.
“Anh sẽ không để dì Dương nấu cho hắn đâu.”
Tôi bật cười:
“Dì Dương là người giúp việc nhà Tô Triệt, anh có quyền gì chứ?”
Đúng lúc đó, dì Dương từ trong bếp bước ra, mỉm cười:
“Cô Du về rồi à? Vào ăn cơm thôi.”
Tôi đứng ngẩn người.
Lý Vân Trị nhếch môi cười:
“Anh mời cô ấy về làm đầu bếp cho nhà mình rồi. Lương cao lắm đấy. Em có thích không?”
Tôi nhảy bổ vào lòng anh ấy:
“Thích! Thích chết đi được, chồng ơi!”
Anh ấy cười đến mức đôi mắt như bầu trời đầy sao:
“Gọi hay lắm, gọi thêm vài tiếng nữa đi.”
“Gọi cả đời luôn! Cho chán chết anh!”
“Được!”
_Hết_