Can Tâm Bước Vào Ván Cơ - Chương 3

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

4.

Ngày hôm sau, vào lúc tan làm, tôi đến lấy hộ chiếu.

Không ngờ, người mở cửa cho tôi không phải dì giúp việc Dương.

Lại là… Tô Triệt.

Họ về nước rồi sao?

Anh ta liếc nhìn tôi, định bước tới ôm tôi — nhưng tôi nghiêng người né tránh.

Anh ta cũng chẳng để tâm, lôi từ vali ra một đống đồ:

“Cho em này, quà anh tặng.”

Một chiếc ly phiên bản giới hạn, nhẫn kim cương hồng, còn có một con mèo bông mũm mĩm.

Anh ta cười, nhét hết vào tay tôi.

Một giọng nói lanh lảnh vang lên:

“Những món quà này là em chọn cùng với đàn anh đấy.”

“Anh ấy là trai thẳng chính hiệu, làm sao hiểu con gái thích gì.”

Cô ta mân mê sợi dây chuyền đính viên kim cương hồng nhỏ giống y chang cái nhẫn trong tay tôi, chu môi nói:

“Đàn anh đối xử với chị Du Cúc tốt thật đấy, tặng chiếc nhẫn to đùng. Em chỉ được một viên bé xíu.”

Tô Triệt cười, gõ nhẹ mũi cô ta:

“Không phải em bảo thích cái nhỏ này sao?”

Liễu Điệp lè lưỡi, làm bộ đáng yêu.

Tôi không còn tâm trạng xem bọn họ diễn nữa, chỉ thờ ơ buông lời:

“Nếu thấy viên nhỏ quá thì đeo cái to vào.”

“Rồi ôm mèo bông, dùng ly giới hạn mà uống trà xanh — cả thế giới đều là của cô đấy.”

Tô Triệt nhíu mày:

“Lâm Du Cúc, em nổi cáu với ai vậy?”

Liễu Điệp cắn môi, nhìn đôi dép lông thỏ dưới chân mình:

“Chị Du Cúc, chị giận vì em mượn đôi dép của chị sao?”

À, là lần trước tôi dọn nhà quên vứt đi.

Tôi cười nhẹ:

“Sao lại giận được? Nếu cô có sở thích mang ‘giày cũ’ của người khác thì cứ tự nhiên.”

Mặt Liễu Điệp thoắt cái trắng bệch, viền mắt đỏ hoe.

Cô ta kéo vali, làm bộ như sắp rời đi:

“Đàn anh, em đi đây, tìm đại khách sạn nào ở tạm cũng được, em không dám ở nhà anh nữa…”

“Em không muốn bị người ta mắng là trà xanh, là mang giày cũ… Mẹ em cũng không muốn em bị mắng như vậy đâu…”

Vừa nhắc đến mẹ cô ta, Tô Triệt lập tức sầm mặt.

Dù câu nói hướng về Liễu Điệp, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào tôi:

“Đi đâu mà đi? Nhà này, anh muốn ai ở thì người đó ở.”

“Du Cúc, Tiểu Điệp sẽ ở lại đây một thời gian, em có ý kiến sao?”

Tôi suýt bật cười:

“Không ý kiến gì cả. Dù sao cũng chẳng liên quan gì tới tôi.”

Nói xong, tôi xoay người lên lầu, vội vàng tìm hộ chiếu.

Khi xuống lầu, tôi va phải ánh mắt của Liễu Điệp mang đầy vẻ cảnh giác.

Tôi tốt bụng nhắc:

“Không cần phải cạnh tranh với tôi làm gì. Hiện tại giữa chúng ta không còn gì để tranh cả — kể cả đàn ông.”

Tôi quay qua ôm dì Dương một cái.

Những năm qua, dì ấy đã chăm sóc tôi rất nhiều.

“Con đi đây, sau này sẽ không quay lại nữa.”

Tô Triệt nhìn tôi, khó hiểu:

“Em định đi đâu?”

Sắc mặt anh ta lạnh đi:

“Lâm Du Cúc, em bao nhiêu tuổi rồi? Còn giở trò bỏ nhà đi sao?”

Tôi suýt nữa bị chọc cười:

“Ai nói tôi bỏ nhà đi?”

Dì Dương, người vốn vẫn im lặng, lúc này không nhịn được nữa mà lên tiếng:

“Thưa anh, cô Lâm dọn đi từ bốn tháng trước rồi ạ.”

“Anh không biết sao?”

5.

Tô Triệt còn chưa lên tiếng, Liễu Điệp đã la lối om sòm:

“Bà là người giúp việc, cũng thật quá đáng, bà đang chất vấn chủ nhà sao?”

“Đàn anh không biết cũng là chuyện bình thường! Anh ấy vừa sang nước ngoài không bao lâu thì gặp tai nạn xe, phải nằm viện một thời gian dài đấy!”

“Chị Du Cúc, em không muốn nói đâu… Nhưng chị làm bạn gái mà chẳng quan tâm gì, còn bỏ đi như thế, không thấy quá đáng sao?”

Tôi nhìn lướt qua Tô Triệt.

Trên trán anh ta đúng là có một vết sẹo mới, khí sắc cũng tiều tụy đi nhiều.

Anh ta thật sự từng bị tai nạn sao?

Nhưng… Liên quan gì đến tôi?

Tôi cười nhạt:

“Vậy cô có biết không — tôi và anh ta đã chia tay rồi đấy nhé?”

Ngay cái ngày anh ta quyết định bỏ đám cưới, bỏ mặc tôi, để đưa Liễu Điệp ra nước ngoài đấy.

Ánh mắt Tô Triệt lóe lên một chút, không nói gì.

Liễu Điệp khựng lại tại chỗ, đang cố phân tích lời tôi nói thật hay đùa.

Tôi chẳng buồn quan tâm, cầm hộ chiếu định rời đi.

Phía sau, dì Dương đột nhiên cất giọng điệu lo lắng:

“Thưa anh, Tiểu Cúc thực sự chuyển đi rồi. Anh không định giữ cô ấy lại sao?”

Tô Triệt điềm nhiên trả lời:

“Không cần. Vài ngày nữa cô ấy sẽ tự quay về thôi.”

Đúng vậy, Tô Triệt xưa nay vẫn như thế.

Với mối quan hệ giữa chúng tôi, anh ta lúc nào cũng tin chắc — tôi không thể rời xa anh ta.

Dù sao, từ hồi cấp hai, tôi đã âm thầm thích anh ta…

Cậu thiếu niên mặc áo trắng, nho nhã như gió xuân — là sự rung động đầu đời của rất nhiều cô gái, bao gồm cả tôi.

Tình cảm của chúng tôi mãi đến đại học mới kết trái.

Người quen của tôi đều nói:

“Lâm Du Cúc không thể rời khỏi Tô Triệt được đâu.”

Nhưng thực ra, ý nghĩ muốn rời xa — đã được tôi ấp ủ từ rất lâu rồi.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo