Can Tâm Bước Vào Ván Cơ - Chương 5

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Sáng hôm sau, hàng xóm báo bà tôi đột nhiên ngã bệnh.

Tô Triệt không nói hai lời, bỏ cả cuộc họp quan trọng, lập tức đưa tôi về N thị.

Bà tôi cố chấp, yêu nhà cũ, nhất quyết không chịu về ở với tôi.

Bà ấy bảo:

“Bố mẹ con không còn, thì bà càng phải ở lại giữ căn nhà này thay tụi nó.”

“Giờ bệnh rồi, đến con cũng chẳng chăm nổi.”

Tô Triệt nắm tay tôi:

“Bà sẽ không sao đâu, đừng lo.”

Anh ta theo tôi đi khắp bệnh viện, lấy số, khám bệnh, lấy thuốc…

Sau khi xong xuôi, anh ta bóp nhẹ ngón tay tôi, nở nụ cười dịu dàng:

“Cưới đi. Sau khi cưới, mình cùng thuyết phục bà chuyển về sống với mình, được không?”

Chắc khoảnh khắc ấm áp ấy đã khiến tôi mềm lòng mà gật đầu.

Bây giờ nghĩ lại…

Là con gái, đừng nên dễ cảm động như thế.

Hãy thử nghĩ mà xem…

Những việc đó, không có anh ta, chẳng lẽ tôi không làm được à?

Mà cũng nhờ hôm đó Liễu Điệp ngăn chúng tôi đi đăng ký — một quyết định đúng đắn nhất.

Nếu không, bây giờ tôi đã là người phụ nữ từng ly hôn rồi.

8.

Hôm sau, khi vừa bước chân vào công ty, điện thoại tôi đã rung lên — một tin nhắn WeChat từ “đồ dính người”:

[Vừa xuống máy bay, nhớ em quá, phải làm sao đây?]

Tôi trả lời cực nhanh:

[Trâu ngựa còn phải đi làm, tối gặp.]

Anh ấy gửi lại một sticker mặt mếu đáng thương.

Khóe môi tôi vô thức cong lên.

Một đồng nghiệp thì thầm trêu:

“Du Cúc à, sắp mất việc đến nơi mà còn cười nổi cơ à.”

“Giờ công việc chủ đạo của cô bị đàn em của Tổng giám đốc thay thế rồi đấy.”

Liễu Điệp sao?

Tôi xuất phát từ một trợ lý nho nhỏ bên cạnh Tô Triệt, từng bước từng bước dựa vào năng lực mà leo lên vị trí chủ trì dự án.

Nếu là trước kia, chắc tôi đã tức đến mức bật khóc rồi.

Con trâu nào mà chịu nổi cảnh bị “con ông cháu cha” bay xuống chiếm ghế chứ?

Nhưng giờ tôi sắp nghỉ việc rồi, chả còn gì quan trọng nữa.

Đồng nghiệp tiếc rẻ thay tôi:

“Trưởng phòng nhân sự đã đứng ra nói giúp cô rồi, nói là Liễu Điệp mới ra trường được một năm, trong khi cô đã có đầy đủ kinh nghiệm thực chiến.”

“Thế mà Tổng giám đốc lại bảo…”

“Tổng giám đốc nói, cô chỉ hơn vài năm kinh nghiệm, còn Liễu Điệp tốt nghiệp học viện nghệ thuật danh giá ở nước ngoài — đẳng cấp khác nhau.”

Tô Triệt rõ ràng đang cố ý. Hôm qua anh ta giận, hôm nay chơi trò chọc tức.

Tôi cười nhạt: 

“Thế có tin gì vui không?”

Hoan Hoan cười đến nỗi không thấy cả mắt:

“Cô biết Lý Vân Trị chứ?”

Tôi gật đầu:

“Ngôi sao đang lên của giới công nghệ, gia cảnh bình thường, trắng tay lập nghiệp, giờ là top nhân vật tầm cỡ rồi.”

Quả thật, hồi đại học, Tô Triệt từng nhắc đến Lý Vân Trị vài lần với ánh mắt đầy vẻ ngưỡng mộ.

Anh ta từng nói thẳng:

“Lý Vân Trị không giống anh. Anh còn có nền tảng từ gia đình. Hắn dựa vào sức mình mà đi lên, đúng là bản lĩnh.”

Tôi cười: 

“Nhưng chuyện đó liên quan gì đến tôi?”

Đồng nghiệp hạ giọng đầy vẻ kích động:

“Nếu cô giành được kế hoạch tổ chức cho anh ấy, không chỉ thưởng cao, mà còn là vết son chói lọi trong hồ sơ nghề nghiệp luôn đó!”

Tôi bắt đầu thấy hứng thú:

“Là dự án gì vậy?”

“Lễ cầu hôn của anh ấy, cuối tháng này.”

Tôi sững sờ: 

“Cầu hôn? Sắp kết hôn rồi à? Chẳng phải đã có đội ngũ tổ chức đám cưới chuyên nghiệp lo hết rồi sao?”

“Anh ấy cảm thấy màn cầu hôn trước kia vội quá, nên giờ muốn làm lại cho trọn vẹn.”

“Chuyện của đại gia, mình không cần hiểu. Mình chỉ cần biết kiếm tiền là được.”

Cũng hợp lý.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo