Can Tâm Bước Vào Ván Cơ - Chương 7

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Giờ phút này, ánh mắt anh như phủ sương, môi mỉm cười nhẹ:

“Thấy anh mà không vui à?”

Tôi gật đầu thẳng thắn:

“Ừ. Ai bảo anh từ chối phương án của em?”

“Không thì lúc em nghỉ việc còn có thể lấy thêm một khoản thưởng nữa rồi.”

Anh ấy bật cười thành tiếng:

“Tham tiền nhỏ làm gì. Của anh không phải cũng là của em à? Mấy đồng đó em cần làm gì?”

Tôi nhăn mũi:

“Không liên quan đến tiền lớn hay nhỏ. Em yêu từng đồng em tự mình kiếm được.”

Rồi tôi sực nhớ:

“Anh cố ý để anh ta thiết kế buổi cầu hôn sao?”

Anh ấy cúi đầu, hôn nhẹ lên má tôi một cái:

“Ừ, thì sao nào?”

Lại thấp giọng nói tiếp:

“Anh ta nợ em một lễ cưới, dùng cách này trả lại cũng được.”

Tôi khựng lại.

Đúng vậy.

Chuyện giữa tôi và Tô Triệt — anh ấy đều biết cả.

11.

Bốn tháng trước, chính tại nơi tổ chức lễ cưới từng thuộc về tôi và Tô Triệt, tôi gặp Lý Vân Trị.

Kết hôn là chuyện của tôi và Tô Triệt.

Nhưng buổi lễ — lại là một “dự án cá nhân” của riêng tôi.

Trong ánh chiều tà vàng rực, tôi đứng nhìn công nhân tháo dỡ từng khung sắt, từng chùm hoa ngoài bãi cỏ, trong lòng vẫn âm ỉ cảm giác nghẹn ngào.

Từng có một người bạn học giỏi ngồi bàn trước tôi, mái tóc gọn gàng, góc nghiêng thanh tú, anh ta đã mở ra cánh cửa đầu tiên của mối tình thầm lặng tuổi thiếu niên trong tôi.

Thì ra, thích một người cũng có thể trở thành động lực.

Hai năm sau, tôi thi đậu cùng trường cấp ba với anh ta.

May mắn thay, chúng tôi lại chung một lớp.

Nhưng tôi chưa từng dám thổ lộ, vì tôi tự ti rằng mình không xứng.

Tôi là đứa bé được bà nhặt ve chai nuôi lớn, gia đình bình thường, ngoại hình bình thường.

Dù có tắm bao nhiêu lần, trên người tôi dường như vẫn vương lại cái mùi rác không cách nào rũ sạch.

Khi lớn lên, tôi từng xem một bộ phim, mọi người đều cười, còn tôi thì âm thầm rơi nước mắt, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại đoạn này:

“Sáng thứ hai, trời mù sương, ông già nhặt rác xếp hàng ra quân, tiếng còi vừa thổi, nhặt rác nhà họ Lâm lao vào đống rác, giày rách, vớ rách bay tứ tung…”

Không nói quá đâu — hồi tiểu học, chỉ cần thấy chai nhựa rỗng, mắt tôi đã sáng rỡ:

“Phát tài rồi!”

Đó là cuộc sống của tôi, sống dựa vào nhau với bà.

Bà ấy nuôi tôi bằng cách nhặt rác, bán phế liệu, tằn tiện từng đồng cho tôi đi học.

Tôi không đủ can đảm để tỏ tình.

Ở cái tuổi bắt đầu biết làm đẹp, áo lót tôi mặc là loại rẻ nhất bà tôi mua dưới tầng hầm thương xá, giặt vài lần đã gião nhão, may mà đồng phục đủ rộng để che giấu nỗi xấu hổ.

Có lúc tôi nhìn thấy đôi giày Tô Triệt đi — cắn môi nghĩ:

“Đúng là nhà giàu, đôi giày ấy đủ để mình mua cả trăm cái áo lót.”

Nhưng rồi, có một lần…

Tôi bị cúm, sốt cao hai ngày liền không đi học, bà thì bận đi thu gom giấy vụn.

Cửa nhà bỗng vang tiếng gõ.

Tôi lảo đảo mở cửa ra — ngẩn người.

Người thiếu niên thanh tú ấy như ánh nắng rọi vào căn phòng tối lâu ngày chưa hé cửa.

Anh ta đứng ngược sáng, nói:

“Mang thuốc đặc trị cúm đến cho cậu. Muốn uống không?”

Lúc đó tôi cực kỳ lúng túng.

Ở đây không chỉ có tôi, còn cả đám gián đang chạy loạn khắp nhà, trên tường chồng chất các bao tải, bên trong là đầy chai nhựa sặc sỡ bà nhặt về.

Dưới những bao đó, là đống bìa giấy — nơi gián hay bò ra.

Đó là nhà tôi.

Đầy rác, nhưng cũng sống nhờ vào rác.

Thế mà anh ta không hề lộ vẻ ghê sợ gì, chỉ nhẹ nhàng cầm ấm nước trên bàn, tráng qua cái cốc rồi rót nửa ly đưa cho tôi:

“Uống thuốc đi, mặt cậu đỏ lừ rồi.”

Thật ra tôi không đỏ mặt vì sốt — mà là xấu hổ đến mức đỏ bừng cả mặt.

Tôi lắp bắp:

“Cảm ơn lớp trưởng đã đại diện lớp đến thăm tôi, cảm ơn…”

Anh ta khẽ cười:

“Tôi đại diện cho chính mình.”

“Lâm Du Cúc, muốn cùng tôi thi vào chung một trường đại học không?”

Tôi ngơ ngác nhìn anh ta, tim đập loạn xạ.

“Lâm Du Cúc, sau khi thi đại học xong — làm bạn gái tôi, được không?”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo