Can Tâm Bước Vào Ván Cơ - Chương 8

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

12.

Tôi từng luôn nghĩ rằng, tôi và Tô Triệt sẽ kết hôn, sinh con, rồi cùng nhau già đi.

Cho đến khi tôi đứng ở chính lễ đường mà mình đã tự tay lên kế hoạch…

Chỉ có tôi. Không có anh ta.

Lúc đó tôi biết, chúng tôi thật sự kết thúc rồi.

Hôm đó tôi mặc kệ mọi thứ, ôm bó hoa khóc nức nở.

Ngay khi tôi khóc đến mức nhòe cả mặt mũi thì Lý Vân Trị xuất hiện.

Ban đầu tôi cứ tưởng anh ấy là khách sạn viên nào đó.

“Chú rể bỏ chạy rồi à? Buồn lắm sao?”

Tôi lắc đầu:

“Không phải, tôi đang khóc cho tuổi trẻ của chính mình.”

“Tuổi trẻ của tôi cho chó ăn rồi. Tôi đối xử với anh ta tốt như vậy, cùng khởi nghiệp bao năm, cuối cùng, đám cưới của chúng tôi lại chẳng bằng một câu nói của cô em khóa dưới. Đến cả bà tôi cũng vì thế mà tức đến mức phải nhập viện, tôi còn không biết làm sao dỗ bà được nữa… Tại sao chứ?”

Tôi vốn không phải kiểu người hay kể chuyện riêng tư với người lạ, nhưng không hiểu sao hôm đó, trước mặt một người đàn ông xa lạ, tôi cứ thế trút hết ra.

Anh ấy không thấy phiền, còn nói:

“Hay là thế này đi, chúng ta cùng làm một cuộc giao dịch. Anh giúp em an ủi bà em, em giúp anh an ủi ông anh.”

Tôi nấc nghẹn, hỏi:

“An ủi kiểu gì?”

“Ông anh mong được thấy anh lập gia đình trước khi qua đời.”

Lúc đó tôi khóc đến mức rớt cả kính áp tròng, không thấy rõ mặt anh ấy.

“Anh tưởng anh là Lý Vân Trị chắc? Ông ép cưới, cháu thì hiếu thảo.”

Vì trên mạng từng đưa tin:

Lý Vân Trị rất hiếu thuận với ông, chỉ riêng chuyện kết hôn là nhất quyết không nghe lời.

“Em đoán đúng rồi đấy, anh là Lý Vân Trị.”

Tôi không tin, lén mở Baidu ra tra thử…

Trời mẹ ơi! Đúng thật là Lý Vân Trị!

Tôi thầm nghĩ, anh này chắc có vấn đề gì đó à?

Chơi tôi sao?

Đường đường đại lão mà tìm không nổi bạn gái, còn cần đóng giả?

Chẳng lẽ… Là gay à?

Chắc mặt tôi thể hiện quá rõ, anh ấy nhìn là hiểu liền.

“Anh không có bệnh. Chỉ là chưa gặp người phù hợp thôi.”

“Thân thể và tinh thần đều khỏe mạnh, em cứ yên tâm.”

“Chỉ là giao dịch qua lại thôi, em không thích thì bất cứ lúc nào cũng có thể dừng lại.”

Anh đại lão đã nói thành khẩn đến vậy…

Tôi thật sự không thể không tin.

13.

Đây là lần thứ hai tôi đưa đàn ông về nhà — người đó là Lý Vân Trị.

Dù sao cũng là bạn trai “giả”, tôi cũng chẳng quan tâm anh ấy nhìn gia cảnh tôi ra sao.

Bà tôi không chịu chuyển nhà, chỉ cho sửa sang chút ít.

Ngoài sân còn nguyên đống bìa giấy chưa kịp dọn, ngổn ngang cả một góc.

Bà ấy nằm mệt mỏi trên giường, vừa thấy tôi đã rơm rớm nước mắt:

“Sao đang yên đang lành, lại không cưới nữa chứ?”

“Cháu gái bà tốt như vậy, sao lại không ai thèm? Đều là tại bà… Bà chẳng có bản lĩnh gì, chỉ biết nhặt rác, để người ta coi thường…”

Bà tôi luôn như thế…

Có chuyện gì cũng đổ lỗi cho mình.

Tôi ôm bà, trấn an:

“Không sao đâu bà, cháu của bà được nhiều người giành lắm ấy chứ.”

Tôi chỉ tay về phía “bạn trai tiện lợi” — Lý Vân Trị.

“Bà ơi, đây là bạn trai mới của cháu, thấy sao ạ?”

Ánh mắt cả hai chúng tôi chuyển qua — cả tôi và bà đều ngẩn người.

Một bóng dáng cao lớn đang cúi người, động tác thành thạo nhặt từng tấm bìa dưới đất.

Mấy cái hộp giấy thì anh ấy mở nếp gấp, rồi dùng đôi giày da bê cao cấp sáng loáng của mình giẫm lên nén phẳng, xếp ngay ngắn lại, buộc chặt bằng dây, cất vào góc tường.

Cả chai lọ lộn xộn của bà tôi nhặt về, anh ấy cũng cũng xếp gọn hết.

Cảnh tượng ấy vừa kỳ lạ vừa chân thực đến lạ thường.

Tôi bắt đầu nghi ngờ — chẳng lẽ anh đại lão từng đi nhặt ve chai sao?

Dọn dẹp xong, anh ấy đi rửa tay, lau khô mặt bàn, rồi đứng nghiêm trang trước mặt bà tôi:

“Cháu chào bà, cháu là Lý Vân Trị, bạn trai mới của Du Cúc.”

“Hồi nhỏ, ông cháu cũng từng nhặt phế liệu. Cháu thấy cháu và Du Cúc môn đăng hộ đối, còn hợp nhau hơn cả bạn trai cũ của cô ấy.”

Nói gì thì nói, hôm đó đúng là “phong cách” đặc biệt.

Bà tôi đang mệt bỗng như được uống thuốc bổ, khỏe re.

Bà ấy vừa vào bếp nấu ăn, vừa huyên thuyên với Lý Vân Trị.

Vẫn với gương mặt điển trai ấy, chỉ là ánh mắt đã dịu đi vài phần, anh ấy xắn tay áo sơ mi, lộ ra bắp tay rắn chắc, thong thả tiếp củi vào bếp.

Bà tôi hỏi gì, anh ấy đều trả lời.

“Tiểu Trị đã từng có bạn gái chưa?”

“Dạ, chưa ạ.”

“Nhưng cháu gái bà thì có người cũ rồi, con có để ý không?”

Anh ấy gắp miếng cà tím bỏ vào bát tôi:

“Bà bảo cô ấy thích ăn món này.”

Rồi anh ấy khẽ cười:

“Không sao cả. Cô ấy có kinh nghiệm, dạy cháu cũng tốt.”

Câu này…

Làm tôi suýt bị nghẹn cả miếng cà tím.

Bữa cơm đó, bà tôi ăn cực ngon, cảm giác như đã khỏi hết bệnh.

Trên đường về, tôi bắt đầu tung hoa khen ngợi đại lão:

“Anh giỏi quá! Diễn vai bạn trai thật như ảnh đế luôn!”

Anh ấy nhướng mày, không trả lời.

Chỉ chờ đến đèn đỏ, anh ấy mới quay sang hỏi:

“Giờ có thể về nhà anh chưa? Ông anh đang đợi.”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo