Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
-11-
Lại tiếp tục truyền nước trong phòng y tế, bác sĩ vẫn chẩn đoán là hạ đường huyết.
Lúc ở sân thể dục, trông thấy tôi bị thương thì còn cuống cả lên, thế mà giờ thấy tôi không sao thì lại bắt đầu bực dọc, ngồi tuốt ra cái ghế đằng xa, nhìn chằm chằm ra cửa sổ chẳng nói câu nào.
Tôi yếu ớt gọi:
“Lục Chiêu, lại gần em một chút… được không?”
Lục Chiêu tai đỏ bừng:
“Làm gì? Lại muốn động tay động chân hả? Đồ dê xồm nhỏ!”
Cậu ấy hừ một tiếng nhẹ:
“Anh là trai thẳng đấy, không thể để em sờ loạn được mãi.”
Tôi cũng chẳng hiểu “trai thẳng” là gì, nhưng thấy cậu ấy không vui, đành nhẹ giọng cầu khẩn:
“Vậy… anh giúp em gọi Trác Hằng đến được không?”
Dương khí của Trác Hằng cũng dồi dào, mà anh ta lại không ngại gần gũi với tôi, hút anh ta cũng được như nhau cả.
Không ngờ Lục Chiêu “soạt” một cái đứng bật dậy:
“Gọi cậu ta làm gì? Em còn muốn sờ Trác Hằng nữa hả?”
Tôi gật đầu, thành thật đáp:
“Em với anh ấy không thân lắm, anh giúp em hỏi thử xem, anh ấy có bằng lòng cho em ôm ôm, hôn hôn không nhé?”
Lục Chiêu tức đến nỗi mũi phập phồng, thở hổn hển:
“Một mình anh để em sờ còn chưa đủ à? Em đừng có quá đáng!”
Tôi nghiêng đầu ngơ ngác, không hiểu cậu ấy đang tức cái gì.
Chuyện hái dương khí này… có ai quy định là phải một chọi một đâu chứ?
Trong mấy quyển truyện tranh chị gái gửi cho tôi rõ ràng có đến mấy người cùng lúc mà…
Tôi thở dài, thỏa hiệp:
“Anh ghét Trác Hằng lắm à? Vậy thôi bỏ qua. Các bạn trong đội bóng rổ khác cũng được, anh giúp em hỏi xem ai không phải trai thẳng, gọi đến hết luôn nha.”
Lục Chiêu tức đến đỉnh điểm, mắt hoe đỏ, hai hàng nước mắt to tròn “bộp bộp” rơi xuống.
“Hồ Lê Lê, sao em lăng nhăng thế hả?!”
Cậu ấy ngồi phịch xuống giường bệnh, ánh mắt nhìn tôi như thể tôi là yêu quái mười kiếp không siêu sinh, vừa tức vừa tủi.
Trừng tôi một hồi, đột nhiên túm lấy mặt tôi, cúi đầu cắn lên môi tôi một cái.
Thoạt nhìn có vẻ hung dữ, nhưng nụ hôn rơi xuống lại mềm mại đến lạ.
Hương vị cam ngọt lành truyền từ miệng Lục Chiêu sang miệng tôi — cậu ấy đúng là rất thích mấy loại quả họ cam quýt, dương khí cũng thơm lừng.
Hôn rất lâu, Lục Chiêu thở hổn hển tách ra, nghiến răng nói:
“Anh không giấu nữa! Nói trắng ra luôn! Anh ghét em thân thiết với mấy thằng khác.
Anh muốn mắt em chỉ nhìn anh, miệng chỉ hôn anh, tim chỉ chứa được mỗi anh thôi.
Em đã thành công bẻ cong anh rồi! Hồ Lê Lê, anh thích em!”
Nói xong, tai cậu ấy đỏ ửng, môi mím chặt, mắt nhìn tôi đầy ngượng ngùng và lo lắng.
Khẽ hỏi nhỏ:
“Em có thích anh không?”
Tôi mút mút môi, vẫn chưa đã thèm hương cam ngọt ngào ấy, bèn nghiêm túc hỏi lại:
“Thích, vậy… mình hôn thêm chút nữa được không?”
Mặt Lục Chiêu càng đỏ hơn, ngượng ngùng gật đầu.
Tôi lại được ăn thêm một miếng dương khí cam ngọt, thoả mãn nheo mắt lại, gan cũng lớn hơn hẳn.
Tay tôi lần xuống nơi dương khí tập trung nhất, ngoắc lấy dây buộc quần thể thao của cậu ấy.
“Anh Lục Chiêu ơi, chỗ này… cho em cắn một miếng được không?”
Mặt Lục Chiêu như bùng cháy, từ cổ lan đến cả ngực đều đỏ rực.
“E-em em em… em gấp thế luôn đấy à?!”
Tôi thất vọng cụp mắt, vẫn quyến luyến níu lấy dây quần của cậu ấy không buông.
“Thật sự… không được sao?”
Bên dưới lại có phản ứng như lần trước, Lục Chiêu nuốt nước bọt đánh ực một cái, cúi người che lại.
“Cũng… không hẳn là không được, nhưng… mấy chuyện này chỉ dành cho mối quan hệ thân mật nhất thôi.”
Cậu ấy ngẩng đầu lên, mặt đỏ bừng, nhỏ giọng lắp bắp:
“Lê Lê, em có bằng lòng… yêu anh không?”
Tôi nghiêng đầu khó hiểu:
“Yêu là gì?”
“Là… hai người vì tình cảm mà trở thành người yêu, rồi làm những việc khiến nhau vui vẻ…”
Tôi càng tò mò:
“Tình cảm là gì?”
Lục Chiêu nghẹn họng, hỏi ngược lại:
“Chứ em suốt ngày chủ động hôn anh, sờ anh, dính lấy anh… chẳng phải là vì yêu anh à?”
Tụi hồ ly tụi tôi chỉ có giao phối, chứ làm gì có yêu đương phiền phức thế này?
Câu này làm tôi khó quá.
Tôi đành nói với Lục Chiêu:
“Cho em thêm chút thời gian, để em nghiên cứu kỹ lại đã.”