Cáo Nhập Học - Chương 7

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

-12-

Tối hôm đó, tôi thức suốt đêm viết thư hỏi chị gái.

【A Chị, tình yêu là thứ gì vậy? Có ngon hơn dương khí không?】

Lần này, chị gái hồi âm nhanh hơn bất cứ lúc nào trước đó.

【Không ngon, đau tim lắm!】

【Tình yêu là lời dối trá lớn nhất trong thế giới loài người. Nó luôn bọc bên ngoài một lớp vỏ ngọt ngào, dụ dỗ em cắn thử một miếng, rồi càng ăn càng đắng, càng nhai càng chua, cuối cùng thì trúng độc mà chết, tim bị vỡ thành từng mảnh từng mảnh.】

【Đáng sợ lắm đấy, Lê Lê! Đây đều là bài học máu và nước mắt của tiền bối, em nhất định phải ghi nhớ: cáo thông minh chỉ dùng miệng chứ không dùng tim.】

Chị tôi xúc động đến mức còn in cả mấy dấu móng vuốt lên giấy thư.

Đáng sợ thật đấy!

Tôi đọc thư xong mà hồi lâu vẫn chưa định thần lại được.

Tối đó, Lục Chiêu lại chui vào chăn tôi, nằm nghiêng bên cạnh, đầy mong chờ hỏi:

“Lê Lê, em nghĩ kỹ chưa?”

Tôi rúc vào lòng cậu ấy, dụi dụi, tiếc nuối nói:

“Xin lỗi, Lục Chiêu, em không thể yêu anh được.”

Lục Chiêu sững người, trở mình ngồi bật dậy, vẻ mặt không thể tin nổi.

“Tại sao? Ở bên anh em không vui sao?”

“Vui lắm.” Tôi ỉu xìu, giọng uể oải. “Nhưng việc em tiếp cận anh, không phải vì tình yêu.”

Lục Chiêu trầm ngâm một lát, rồi trầm giọng hỏi:

“Vậy là vì cái gì?”

Tôi ngước lên, nhìn thấy trong mắt cậu ấy đầy hoang mang và buồn bã.

Tim tôi tự dưng thấy khó chịu, nghèn nghẹn. Tôi thở dài, quyết định nói thật.

“Lục Chiêu, thật ra em là một con cáo, phải dựa vào dương khí để sống. Anh là người có dương khí mạnh nhất, nên em mới thích ở bên anh nhất.”

Lục Chiêu nhíu mày, có vẻ giận:

“Đến cả lừa anh mà em cũng không buồn bịa ra một lời nói dối cho tử tế sao?”

Tôi mím môi, hơi tủi thân.

“Em là cáo tốt, chưa bao giờ nói dối ai cả.”

Trong phòng ký túc, tiếng ngáy và nghiến răng đan xen nhau, Tiểu Dương và Lão Hoàng đã ngủ say.

Tôi để tai và đuôi lông xù của mình lộ ra, lắc lắc trước mặt Lục Chiêu.

“Bây giờ anh tin chưa?”

Đôi mắt Lục Chiêu lập tức trợn to, bàn tay to lớn nắm lấy đuôi tôi sờ soạng, lần xuống tận gốc xương đuôi.

“Trời ạ, đúng là mọc ra từ người em thật à?”

Đuôi cáo rất nhạy cảm, tôi khẽ rên một tiếng, đẩy tay cậu ấy ra.

“Em chưa từng làm hại con người. Em là cáo tốt tuân thủ pháp luật, anh giúp em giữ bí mật được không?”

Lục Chiêu thu tay lại, ánh mắt hoàn toàn tối sầm.

“Yên tâm, anh sẽ giữ.”

Tôi thu lại đuôi, muốn kéo cậu ấy nằm xuống lại.

“Ngủ thôi, chúng ta cứ như trước đây là được mà.”

Không ngờ Lục Chiêu lại lắc đầu, gỡ tay tôi ra, hàng mi dài cụp xuống, che đi sự cô đơn trong mắt.

“Xin lỗi, Lê Lê. Trong thế giới loài người, bạn bè bình thường… không nên thân mật như vậy.

Chúng ta… không thể quay lại như trước nữa rồi.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo