Cáo Nhập Học - Chương 8

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

-13-

Từ hôm đó, Lục Chiêu như biến thành con người lần đầu tiên tôi gặp.

Không còn hay cười, chân mày luôn hơi nhíu, ánh mắt lạnh nhạt, trông hung dữ kinh khủng.

Anh ấy không còn khoác vai tôi, cũng không ngồi cạnh tôi trong giờ học nữa.

Chỉ cách hai người bạn cùng phòng thôi, nhưng khoảng cách lại như xa vạn dặm.

Tiểu Dương và Lão Hoàng đều nhận ra có gì đó không ổn, len lén hỏi tôi:

“Cãi nhau với Lục Chiêu à?”

“Thật ra lão Lục dễ dỗ lắm, cậu mua cho cậu ta một cái mô hình “Shin - Cậu bé bút chì” là làm lành được ngay!”

Tôi lắc đầu, nằm ủ rũ trên gối.

Lục Chiêu đang buồn, không muốn làm lành với tôi, tôi cảm nhận được rõ ràng.

Thế nên dù cơ thể đã thiếu dương khí trầm trọng, tôi cũng không dám đến làm phiền anh ấy nữa.

Ban đầu tôi tính tìm người khác để tạm hút ít dương khí,

Nhưng mỗi lần lại gần ai, tôi đều bất giác nhớ đến những lời Lục Chiêu từng nói với tôi trong phòng y tế:

“Tôi ghét cậu thân mật với mấy thằng con trai khác.

Tôi muốn đôi mắt cậu chỉ nhìn tôi, trong lòng chỉ chứa mình tôi.

Tôi thích cậu, Hồ Lê Lê, còn cậu thì sao?”

Thế là, bước chân định tiến về phía người khác lại lặng lẽ thu về.

Tôi mệt mỏi nằm trên chiếc giường nhỏ, ôm chặt lấy món búp bê nhồi bông mà Lục Chiêu từng tặng.

Trên đó vẫn còn sót lại một chút hương quýt nhàn nhạt.

Tôi dụi mũi, khẽ chạm môi vào cái miệng chu chu của Shin - Cậu bé bút chì.

Chị ơi, vì sao vậy?

Rõ ràng em đâu có yêu Lục Chiêu,

Mà tim lại cứ đau âm ỉ như thế?

Đầu ngày càng choáng váng, tôi mơ màng sắp ngất thì bỗng nhiên cảm nhận được một luồng dương khí nồng nặc ùa đến.

Tôi mơ màng mở mắt, thấy Lục Chiêu đang đứng trước giường tôi.

Anh ấy rất cao, vai còn cao hơn cả mép giường tầng trên.

Hình xăm như ngọn lửa ấy nở rộ ngay trước mắt tôi.

Tôi không gọi anh, anh cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng đó, quay lưng lại với tôi, cúi đầu nghịch điện thoại,

Như thể chỉ là tình cờ đi ngang qua, tiện tay dừng lại.

Một lúc lâu sau, đợi tôi hồi phục hoàn toàn, Lục Chiêu mới lặng lẽ rời đi.

Tôi không kìm được gọi anh lại:

“Lục Chiêu, tối nay cùng ăn cơm nhé?”

Lục Chiêu khựng lại, hơi nghiêng đầu:

“Không được, câu lạc bộ có hoạt động.”

Thế nhưng tối đó, khi tôi cùng Tiểu Dương và Lão Hoàng tới căn-tin, lại tình cờ bắt gặp anh đang ăn cùng một cô gái xinh đẹp.

Không nghe rõ họ nói gì, nhưng nhìn là biết nói chuyện rất vui vẻ.

Tiểu Dương hóng hớt:

“Lục Chiêu được gái mê lắm, có biết bao nhiêu cô thích cậu ấy!

Cả nữ thần khoa Mỹ thuật cũng từng xin info của cậu ta đấy.”

Lão Hoàng cũng cảm thán:

“Làm trai đẹp thật sướng, bảo sao dạo này không chơi với Hồ Lê Lê nữa, hóa ra bận đi hẹn hò.”

Tự dưng đùi gà trên khay không còn ngon nữa, mũi tôi cũng thấy cay xè.

Tôi khẽ hỏi:

“Lục Chiêu… sẽ yêu mấy cô ấy sao?”

Tiểu Dương lắc đầu.

Tôi vừa thấy nhẹ nhõm một chút, cậu ấy lại tiếp lời:

“Không phải yêu hết ‘mấy cô ấy’, mà là chỉ chọn một trong số đó thôi.”

Cậu ấy chỉ vào cô gái đang ngồi đối diện Lục Chiêu:

“Anh ta thân với cô này nhất, khả năng thành bạn gái là cao nhất.”

Tim tôi “rắc” một tiếng, như thể thật sự nghe thấy tiếng vỡ nát.

Tại sao lại đau đến thế?

Chẳng lẽ tôi đã vô tình ăn phải trái cấm mang tên tình yêu rồi sao?

Về đến phòng, tôi vừa khóc vừa viết thư cho chị:

【Chị ơi, em sắp chết rồi. Chị mau đến gặp em lần cuối đi.】

【Đừng quên mang theo táo, lê, còn cả việt quất, mâm xôi, phúc bồn tử nữa nhé.】

-14-

Chị gái đeo hai túi lớn đầy trái cây rừng, hớt hải chạy đến thăm tôi.

“Chuyện gì xảy ra vậy, Lê Lê?”

Tôi vừa khóc vừa nhào vào lòng chị: “Hu hu, em hình như đã yêu một con người rồi, chỉ cần nghĩ tới việc anh ấy sẽ yêu đương với người khác là tim em đau quá, đau đến mức như sắp chết vậy.”

Chị tôi hoảng hốt, nhét một nắm dâu rừng vào miệng tôi.

“Giờ phải làm sao đây? Bác sĩ thành phố không chữa được bệnh tình yêu à?”

Tôi vừa buồn bã nhai trái cây, vừa nghĩ tranh thủ lúc còn sống ăn thêm được miếng nào hay miếng nấy.

“Không được đâu, y học của loài người không chữa nổi bệnh của hồ ly.”

“Thật tội nghiệp em trai tôi!” Chị ôm tôi vào lòng, hai chị em ôm nhau khóc như mưa ngay cổng trường, còn mắng to: “Rốt cuộc là thằng khốn nào bắt nạt em tôi? Chị phải cào chết nó!”

Sinh viên qua lại đều quay đầu nhìn hai chị em tôi. Trong đám đông tấp nập, tôi lờ mờ thấy gương mặt của Lục Chiêu.

Anh lại đang đứng cạnh cô gái xinh đẹp kia, trông như vừa hẹn hò xong.

Nước mắt tôi lập tức phun trào.

“Chính là anh ta.”

Chưa đợi chị tôi giơ vuốt ra, Lục Chiêu đã mặt đen sì chủ động bước tới.

“Lê Lê, đây là ai vậy?”

Ánh mắt anh nhìn chị tôi đầy đề phòng, thậm chí còn cứng rắn tách hai chị em tôi ra, nắm lấy cổ tay tôi, chắn tôi sau lưng.

“Ôm ấp kéo kéo ngay trước cổng trường, thật không đứng đắn gì cả, đừng làm hư Lê Lê của chúng tôi!”

Tôi vừa thút thít vừa nói: “Lục Chiêu, đây là chị ruột em.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo