Sau khi quay về trường, buổi trưa hôm đó tôi dẫn cậu ta đến bệnh viện tháo thạch cao.
Bác sĩ vừa tháo vừa nói: "Hồi phục rất tốt, có thể tháo sớm hơn một tuần so với dự kiến."
Tôi nói đùa một câu: "May mà tôi không phải hầu hạ cậu ta thêm một tuần nữa."
Bác sĩ bị tôi chọc cười, cẩn thận dặn dò những việc phải chú ý.
Tôi liếc sang Khanh Trưng, trong suốt quá trình cậu ta đều không có cảm xúc nào, đến mí mắt cũng không thèm nhấc lên.
Trên đường trở về, hai người bọn tôi đều giữ im lặng.
Tựa như thạch cao vừa tháo xuống, cũng là lúc hai bọn tôi đường ai nấy đi.
Lúc sắp đến cổng trường, cậu ta phá vỡ sự im lặng: "Bỏ chặn đi, đến lúc đấy tôi chuyển tiền cho cậu."
Đây là ý muốn phân rõ tiền và người.
"Được thôi."
Tôi mỉm cười đồng ý.
Sau khi gỡ block, mấy ngày liên tiếp cũng không thấy cậu ta chuyển tiền.
Nhưng lại nhận được một lời mời kết bạn.
“Chào đàn anh, em là Lưu Đình, dì Giang nói với em anh rất bận, quên không kết bạn với em, nên em đành kết bạn với anh trước vậy (nhãn dán nghịch ngợm).”
Thì ra là cô gái mà mẹ tôi nhắc tới.
Lưu Đình rất khéo ăn nói.
“Đàn anh, ngày mai Học viện Khoa học tổ chức một buổi hữu nghị, anh có đi không? Nghe nói hotboy trường mình cũng đến!”
Khanh Trưng cũng đi?
Không phải cậu ta ghét nhất mấy cái hoạt động này sao?
Không lẽ người cậu ta thích cũng đến?
Tôi phản ứng lại: “Không đúng, đàn em à, cậu ta đi hay không liên quan gì đến anh?”
“Không phải các anh hay đi cùng nhau sao?”
Tôi nghiêm túc nói: “Bọn anh là hai cá thể độc lập.”
“Ồ, thế anh có đến không?”
Tôi khựng lại một chút, không hiểu sao trên mặt lại thấy rát: “……..Có.”
Vào ngày tổ chức buổi hữu nghị, Lưu Đình mặc chân váy ngắn màu vàng nhạt, đeo một cái kính gọng đen, trang điểm rất dịu dàng.
Khiến tôi mất một lúc lâu mới nhận ra cô bé thẳng tính trên Wechat kia.
“Đàn anh, em là Lưu Đình.”
Sau khi Lưu Đình nói xong, cũng không quan tâm phản ứng của tôi, bắt đầu nhìn xung quanh.
Cổ quay như ra đa, bất ngờ khoá mục tiêu, nói với tôi: “Đàn anh, hotboy trường ở bên kia.”
“……..”
Không phải chứ đàn em, anh và cậu ta cũng không phải cặp song sinh dính liền nhau.
“Đàn anh, có người muốn kết bạn Wechat với anh ấy.”
“Đàn anh, hai người bọn họ vừa nói vừa cười.”
Tôi bó tay, nhét nước trái cây cho cô ấy, không chặn được thì cứ gia nhập vậy: “Sau đó thì sao.”
Cô ấy uống một ngụm lớn, nghiêm túc nói: “Sau đó! Anh ấy ôm eo cô ta đi mất rồi!”
?
Tôi liếc mắt sang, chỉ bắt được góc áo đang rời đi của bọn họ.
Sau đó, Lưu Đình đột nhiên im lặng, bởi vì cô ấy đã chạy theo tư liệu sống mất rồi.