“Đi ra ngõ sau.” Khung chat của Khanh Trưng bất ngờ hiện ra.
“?”
Đối phương lời ít ý nhiều: “Trả nợ.”
Lời này không có vấn đề gì.
Khanh Trưng vẫn nợ tôi tiền chăm sóc, tôi đúng thật là chủ nợ của cậu ta.
Bầu trời âm u, cả con đường phía sau đều yên tĩnh, lộ ra vẻ u ám.
Tôi tiến lên phía trước vài bước: “Khanh Trưng?”
Không có ai trả lời.
Nếu tôi không quen biết Khanh Trưng từ khi còn bé, tôi chắn chắn sẽ nghi ngờ cậu ta có ý đồ giết người cướp của.
Tí tách.
Bên trong phát ra tiếng bước chân nhè nhẹ.
Thân hình cao gầy dựa sát vào người tôi.
“Khanh Trưng?” Tôi lại hỏi thêm một câu.
Đáp lại tôi là sức lực trên cổ tay.
Tôi bị đẩy lên tường, hai mắt đầy sao.
“Cậu bị điên à!”
Người đến vẫn giữ im lặng.
Mạnh mẽ ép tôi vào tường, kẹp chặt cằm tôi lại, hung ác hôn xuống.
Cảm giác rõ ràng và nhớp nháp khiến cả người tôi gần như nổ tung.
Rốt cuộc là ai?!
Tôi mạnh mẽ chống cự, tay đấm chân đá.
Sau khi vô tình dựt sợi dây chuyền của người trước mặt xuống, tôi ngơ ngác.
Đây là mặt dây chuyền tôi tặng cho Khanh Trưng.
……
Không biết đã qua bao lâu, cậu ta cuối cùng cũng dừng lại.
Tôi nắm chặt vạt áo của cậu ta thở phì phò.
Cậu ta thấp giọng cười: “Có thích không?”
Là giọng nói của Khanh Trưng.
Tôi ra sức chùi môi, mắng cậu ta: “Đồ chó này! Thích cái con mẹ cậu!”
“Thật sao?”
Cậu ta thờ ơ nói, ngón tay vuốt ve đuôi mắt của tôi, bình luận một câu: “Lúc cậu nói dối sẽ chớp mắt.”
“Lúc nhìn thấy tôi ôm người khác có khó chịu không?”
“Sao tối đó lại hôn tôi?”
“Biết chân tôi khỏi rồi, sao không nói ra?”
Cậu ta biết rồi sao?
Cậu ta biết hết rồi!
Cả người tôi cứng đờ: “Đừng nói nữa.”
Khanh Trưng không định tha cho tôi, thay tôi trả lời: “Tôi ôm người khác, cậu thấy rất khó chịu, buồn bã như một con cún nhỏ đáng thương.”
“Tối hôm đó cậu biết tôi có người mình thích liền thấy ghen, cố ý mượn rượu hôn tôi, cậu vốn đâu có say.”
“Chân của tôi đã khỏi lâu rồi, cậu giả vờ như không biết, bởi vì cậu không muốn cắt đứt liên lạc với tôi.”
“Tôi……không có ý này.”
“Giang Vọng, tôi nói rồi, khi cậu nói dối sẽ chớp mắt.”
Hô hấp của tôi có chút hỗn loạn, cố gắng bình tĩnh: “Tôi, tôi thấy, chúng ta làm anh em tốt nhiều năm như vậy rồi, tôi muốn làm hoà, chúng ta cứ xem như không có chuyện gì xảy ra đi….”
Khanh Trưng ngắt lời tôi, lặp lại lời tôi nói: “Anh em tốt? Xem như không có chuyện gì xảy ra?”
Qua một lúc lâu, cậu ta vùi đầu vào cổ tôi, nhẹ nhàng nói: “Sao mà được.”
Đúng vậy.
Tôi buồn cười, yếu ớt nói: “Cậu có ý gì? Khanh Trưng.”
Cậu muốn nói gì?
Quan hệ giữa chúng ta phải do cậu định nghĩa.
Cậu ta chợt cười nhẹ, cắn lên tai tôi, giọng điệu thờ ờ: “Thừa nhận thích tôi khó đến vậy sao?”
!
Tôi đột nhiên ngẩng đầu lên.
Bị phát hiện rồi.
Miệng tôi ấp úng, không biết nên nói gì.
Khanh Trưng chặn hết đường lui của tôi.
Nếu đã như vậy.
Không có đường lui.
“Khanh Trưng, cậu đúng là đồ cờ hó.”
Tôi thoải mái cười.
Nếu đã vậy thì tỏ tình thôi.
“Tôi thích cậu, cậu tính sao đây.”
Khanh Trưng dựa vào vai tôi, lồng ngực vì cười mà phập phồng lên xuống.
Qua một lúc lâu.
Mãi đến khi tôi làm động tác bóp cổ, cậu ta mới không cười nữa.
Đầu ngón tay của cậu ta vuốt ve sau tai tôi: “Thật trùng hợp, Vọng Vọng.”
“Tôi cũng thèm muốn cậu từ lâu lắm rồi.”
Trên mặt cậu ta đầy ý cười, giọng nói bịn rịn lưu luyến: “Vọng Vọng, nếu chúng ta đều thích đối phương, không bằng yêu nhau đi.”
Sao trời lấp lánh, gió đêm mát mẻ.
Tôi nghe thấy mình nói.
“Được thôi.”
Hết.