Câu chuyện về kẻ ăn bám - Chương 3

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

7


Có lẽ là do vẻ mặt của tôi quá khó coi và căng thẳng nên Giang Dụ nhíu mày.


Giọng nói anh trầm xuống, mang theo một chút cảnh cáo: “Đừng xem nữa, tắt đi.”


Anh vẫn còn chút lương tâm, đối với con chó liếm thâm tình hèn mọn như tôi đây lại có chút áy náy, cứ thể mà bảo vệ tôi.


Tiết Mạn cố ý muốn làm tôi khó xử.


Cô ta không những không tắt, ngược lại còn hứng thú chiếu lên màn hình lớn để mọi người cùng xem.


Tôi không thể ở lại được nữa, vội vàng đứng dậy, xông ra ngoài.


“Tôi về trước đây, muỗi ở nhà đói cả ngày rồi.”


Bọn họ đều cho rằng nhật ký chó liếm sắp bị phơi bày, tôi xấu hổ giận dữ bỏ chạy.


Nhưng đâu ai biết.


Trong đó từng dòng từng dòng ghi lại…


Đều là sự chán ghét và phàn nàn của tôi về Giang Dụ.


Nếu không chạy thì tôi xong đời mất.


Sau khi tôi rời đi không lâu.


Mọi người nhìn lên màn hình lớn, im lặng không nói gì.


……


[Thái tử gia cái gì chứ, tôi đây còn là công chúa sữa này, xem anh cao quý ghê cơ.]


[Gửi tin nhắn chào buổi sáng mà không trả lời à? Được thôi, không trách Giang Dụ, trách tôi, trách tôi ít bạn trai quá.]


[Đồ cá lạnh lùng, đồ lừa khó chiều.]


[Mẹ nó, phiền chết với cái thằng ngu ngốc không thèm để ý đến người khác này rồi.]

 

[Cuối cùng cũng chia tay rồi, một ngàn vạn nhảy vào tài khoản, hi hi.]


Trong một mảnh tĩnh lặng chết chóc, hàm dưới của Giang Dụ căng chặt.


Anh mặt không chút cảm xúc, bóp nát chiếc ly trong tay.


Sau đó anh xách áo khoác lên, đứng dậy đi ra ngoài.


“Anh Dụ, anh đi đâu vậy?”


“Bắt người.” Anh cười tươi như gió mùa xuân.


8


Điện thoại tôi bị oanh tạc dữ dội, kêu inh ỏi.


Về đến căn hộ cao cấp, tôi run rẩy mở máy.


Giang Dụ sau khi gọi vô số cuộc điện thoại không được bèn gửi tin nhắn đến:


[Tôi cho em thêm một ngàn vạn nữa.]


[Tuyệt đối đừng để tôi bắt được em.]


Chỉ nhìn thôi, tôi cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của anh khi gõ chữ.


Hệ thống online, lo lắng nói: [Anh ta sẽ nhanh chóng tìm đến thôi.]


“Sợ gì chứ? Đằng nào tao cũng sắp rời đi rồi.” Tôi quấn chăn nằm ườn trên sofa như một con cá muối.


Tôi hỏi nó: “Lâu như vậy rồi mà nhiệm vụ vẫn chưa nộp thành công à?”


Hệ thống vỗ trán, nói đi kiểm tra.


Vài phút sau, nó lồm cồm bò trở về, ấp úng nói xảy ra chuyện rồi.


Mạng bị lag, dẫn đến nộp nhiệm vụ thất bại.


[Ahahaha cô xem này… chỉ có thể làm phiền cô làm lại lần nữa thôi.]


Hệ thống cười khan, chột dạ đến mức giọng nói cũng lạc đi.


Mắt tôi tối sầm lại, suýt chút nữa thì ngất xỉu.


Vừa mới đắc tội với Giang Dụ, tôi làm sao làm lại lần nữa đây?!


Thà chết quách luôn cho xong.


Đang lúc tôi phát cuồng phát điên, cửa nhà đột nhiên bị gõ.


Tôi sợ đến mức tim giật thót.


Nhanh như vậy đã tìm đến rồi sao?!


Ngoài cửa, khuôn mặt tuấn mỹ của Giang Dụ tựa như mây đen giăng kín.


Anh cố gắng kìm nén, giọng nói trầm thấp lạnh lẽo chậm rãi vang lên từng chữ một:


“Ngu Yểu, cút ra đây.”


9


Hệ thống run rẩy châm một điếu thuốc: [Bảo bối, hay là cô nhảy cửa sổ trốn đi, đừng sợ, may mắn thì chỉ ngã liệt nửa người thôi.]


Không nên không biết sống chết vớt một ngàn vạn kia, lần này xong đời thật rồi.


Tôi toàn thân bủn rủn, run rẩy, tuyệt vọng cười:


“Ha ha không sao cả, tao là kiểu người thích tìm đường chết, có bản lĩnh thì anh ta cứ giết chết tao luôn cũng được.”


Đừng trách tôi lựa chọn từ bỏ chống cự.


Giang Dụ này, nhìn bình thường có vẻ thờ ơ, không có cảm xúc gì, thực tế lại vô cùng nhỏ nhen, thù dai và tàn nhẫn.


Vài phút sau, cửa nhà bị vệ sĩ phá tan, bụi bay mù mịt, Giang Dụ chậm rãi bước vào.


Tôi ngồi bệt dưới đất, khát vọng sống sót bỗng nhiên dâng lên mãnh liệt:


“Hệ thống, có dịch vụ tránh hiểm khẩn cấp nào không vậy, nhân cách của tôi có lẽ có vấn đề rồi.”


Đầu dây bên kia không có động tĩnh, hệ thống cuống cuồng offline bỏ chạy.


Thời khắc quan trọng thì giả chết đấy à?


Mồ hôi lạnh tuôn ra trên người, tôi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.


Khuôn mặt lạnh lẽo của Giang Dụ từ trong làn khói bụi chậm rãi hiện ra rõ nét.


“Chẳng phải đã nói đừng để tôi bắt được em à?’


Ánh mắt anh sắc bén, âm hiểm dừng lại trên người tôi, còn mang theo chút sát ý.


Thôi bỏ đi, cứ cố gắng qua loa cho xong.


Tôi quyết tâm, véo mạnh vào đùi, vành mắt bỗng chốc đỏ lên.


“Chồng ơi, anh không thấy em chỉ đang gượng cười thôi sao?”


“Em chỉ là cứng miệng thôi, khoảng thời gian này em yêu anh nhiều thế nào anh không rõ sao?”


“Chẳng lẽ em không thể có chút tự trọng để mà nói vài lời cứng rắn ở sau lưng anh à?”

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo