Câu chuyện về kẻ ăn bám - Chương 9

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

21


Thời gian chớp mắt trôi qua, chỉ còn một ngày cuối cùng là có thể hoàn thành nhiệm vụ.


Thời gian này Giang Dụ đối xử với tôi rất tốt, ánh mắt nhìn tôi nóng rực dính chặt.


Nụ hôn của anh luôn vội vàng và nặng nề.


Trong lúc răng môi nóng bỏng quấn quýt, đợi đến khi tôi bị hôn tới mức lông mi ướt đẫm, toàn thân mềm nhũn, anh mới buông tôi ra.


Sau đó anh xoa mặt tôi, hỏi một câu:


“Ngu Yểu, có phải là em không thể rời xa anh không?”


“Anh đã hôn em rồi thì phải chịu trách nhiệm với em.”


Trong lúc mơ hồ, tôi cảm thấy anh dường như thật sự yêu tôi.


Cho đến khi Giang Dụ nói muốn tôi cùng anh đi dự tiệc sinh nhật của Tiết Mạn hôm nay.


Tôi cuối cùng mới tỉnh táo lại.


Hôm nay là ngày 26 tháng 5.


Mật khẩu khóa cửa của Giang Dụ… là sinh nhật của cô ta.


Hôm nay anh dẫn tôi đến đó, cũng chỉ là một phần trong vở kịch đấu đá của họ thôi.


May quá, suýt chút nữa thì đầu óc hồ đồ rồi.


Trên đường, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ không nói gì.


Diễn xuất của tôi vốn dĩ rất tốt, hôm nay lại không thể làm ra vẻ mặt vui vẻ.


Giang Dụ véo má tôi, dỗ dành:


“Anh biết em không thích Tiết Mạn, chỉ là hai nhà chúng ta có giao tình, vẫn phải nể mặt Tiết gia.”


“Đến lúc đó nếu em thật sự không vui thì cứ lộ mặt một chút là được rồi.”


Tôi lộ mặt rồi về nhà, còn các người ở lại ân ái với nhau đúng không?


Đồ chó má.


Thôi bỏ đi, dù sao cũng là ngày cuối cùng rồi.


Qua hôm nay, mọi chuyện có thể kết thúc rồi.


22


Váy áo của Tiết Mạn hôm nay ngọt ngào hoa lệ, tôn lên vẻ tinh nghịch lại linh động của cô ta.


Ánh mắt của cô ta khi nhìn vào Giang Dụ ngay tức khắc sáng lên.


Lại ngay lập tức bùng lên ngọn lửa khi nhìn thấy tôi.


“Anh Dụ, rốt cuộc vì chọc tức em mà anh còn phải giả vờ với người phụ nữ này đến bao giờ?”


“Em sai rồi, em xin lỗi anh được chưa?”


“Hôm nay là sinh nhật em, em không muốn nhìn thấy người phụ nữ xấu xa này, để cô ta cút ra ngoài đi!”


Giang Dụ trước khi vào đã đặc biệt dặn tôi đừng cãi nhau với Tiết Mạn.


Cho nên tôi chỉ coi như là gà rừng đang gáy, mặt không đổi sắc mỉm cười với cô ta.


Không ngờ Giang Dụ lại trầm mặt xuống.


Trên khuôn mặt vốn dĩ thờ ơ, lần đầu tiên lộ ra vẻ âm trầm và lạnh lẽo.


Được rồi, vở kịch của họ sắp bắt đầu rồi.


Những câu chuyện máu chó cổ xưa đều diễn như vậy.


Mà tôi chính là nữ phụ độc ác làm sâu sắc thêm sự hiểu lầm của nữ chính.


Tôi hiểu điều đó.


Tôi cầm ly rượu lui về một góc.


Cách đám đông nhìn Giang Dụ từ xa.


Góc nghiêng của anh sắc bén, ánh mắt lạnh lùng lãnh đạm.


Mà Tiết Mạn bên cạnh yêu kiều hoạt bát, hai người đứng cùng nhau, xứng đôi đến lạ kỳ.


Tôi quay mặt đi, bước đến ban công không có nhiều người.


Nhanh kết thúc đi.


Không lâu sau, đột nhiên có người ôm tôi từ phía sau, môi Giang Dụ áp vào tai tôi: “Đang nghĩ gì vậy?”


“Nhớ anh.”


Ban công dưới ánh trăng đối diện với khu vườn, hoa hồng tỏa ra hương thơm, gió thổi tới tùy ý lay động.


Nụ hôn của anh đột nhiên rơi xuống vành tai tôi, hơi thở nóng rực làm bỏng da, tôi cắn chặt môi mới không phát ra tiếng.


Thấy anh hôn mãi không dừng, tôi cầu xin: “Nhiều người quá, chúng ta về nhà rồi…”


Giang Dụ dừng động tác lại, khẽ hôn lên cổ tôi.


Mờ ám lại quấn quýt.


Nhưng anh lại hỏi: “Về nhà nào?”


“Hả?”


“Ngu Yểu, có phải em định chia tay với anh không?”


Tôi ngẩn người.


Toàn thân lạnh buốt.


23


Chẳng lẽ diễn xuất của tôi lộ ra sơ hở rồi?


Tôi quay đầu nhìn anh, tay quấn lấy cổ anh ta, tư thế mờ ám thân mật:


“Anh đang nói bậy gì vậy, sao đột nhiên lại nhắc đến chia tay?”


Chỉ còn một ngày nữa thôi.


Chỉ còn bốn tiếng đồng hồ nữa thôi.


Tôi có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi.


Bàn tay đang ôm tôi của Giang Dụ khựng lại.


“Nếu hôm nay không được, vậy thì… ngày mai?”


Đôi mắt Giang Dụ thâm trầm, cảm xúc cuồn cuộn.


Ánh trăng chiếu lên mặt anh theo ánh đèn mờ ảo, khiến anh trông có vài phần tái nhợt.


Anh có vẻ hơi buồn, lại có chút thất vọng.


Giọng điệu lạnh lẽo, xen lẫn chút gì đó không thể nói rõ là bi thương.


“Nếu là ngày mai, cũng được.”


“Nhưng em nhất định phải nói với anh.”


“Anh giao quyền lựa chọn cho em.”


Anh châm một điếu thuốc, trong làn khói mờ ảo, tôi đột nhiên nhớ đến ngày Giang Dụ chở tôi đi dạo về nhà đó.


Giây trước còn cười tươi như gió xuân, giây sau Giang Dụ đột nhiên thu lại nụ cười, từng chữ từng chữ nói với tôi: “Ngu Yểu, muốn gì thì cứ nói với anh.”


“Đừng đi tìm người khác.”


“Cũng đừng đột nhiên biến mất.”


Một điếu thuốc cháy hết.


Anh lại không chịu bỏ điếu thuốc.


Tôi trừng lớn mắt nhìn Giang Dụ một cách không thể tin được.


Trong lòng điên cuồng kêu gọi hệ thống: “Sao Giang Dụ có vẻ biết chuyện công lược vậy?”

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo