Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
18
Sau khi ở bên nhau, Giang Dụ cũng không biết bị làm sao, đi đâu cũng phải dắt tôi theo.
Tôi như một cái móc treo, mỗi ngày cùng anh đến công ty, bị anh trói buộc chạy đông chạy tây.
Tôi nói tôi buồn chán.
Anh liền ném cho tôi một đống sách dày hơn cả gạch để tôi đọc.
Tôi nói tôi cũng không buồn chán đến nỗi như vậy.
Giang Dụ lạnh lùng nhìn tôi một cái: “Em có đấy.”
…
Vài ngày sau, tôi cắn sách đến mức ánh mắt đờ đẫn, sắc mặt xanh xao.
Màn đêm dần buông xuống, mặt trời đỏ rực ẩn mình trong tầng mây thấp.
“Học đến đâu rồi?” Người đàn ông làm xong việc chậm rãi đến gần.
Tôi chớp chớp đôi mắt nặng trĩu, thờ ơ trả lời:
“Chim hoang dã lợi dụng tài sản tài chính giao dịch để bắt vi tích phân, giả sử Maugham phát minh ra bê tông, kết hợp với tuần hoàn máu, ngôn ngữ C nướng ra mới giòn, nếu không sẽ làm tăng ma sát mặt đất, tăng cường viêm khớp.”
“… Cái gì mà lung tung vậy, thôi, đừng học nữa.” Giang Dụ xoa xoa thái dương, nhấc tôi lên.
Hôm nay anh ăn mặc rất sang trọng, cầu kỳ.
Bên ngoài bộ vest thẳng thớm là chiếc áo khoác dài màu sẫm quá gối.
Sống mũi cao thẳng còn đeo một cặp kính gọng vàng.
Đồ khốn giả vờ.
Tôi thầm nghiến răng, cố ý tiến lên vài bước ôm lấy eo anh, ngẩng đầu đòi hôn: “Chồng ơi, tốt quá, em muốn hôn anh.”
Vốn dĩ tôi định chọc tức anh. Đây là văn phòng của anh mà.
Giữa ban ngày ban mặt, không ngờ Giang Dụ khẽ cười một tiếng, một tay ôm tôi vào lòng: “Đến đây, để anh hôn em.”
Tôi gượng gạo từ chối: “Như vậy không tốt lắm đâu.”
Tôi thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng bước chân của thư ký đi lại ngoài hành lang.
Giang Dụ ôm tôi lên bàn làm việc, nhiệt độ trong lòng bàn tay xuyên qua lớp quần áo khiến tôi không khỏi run lên: “Không tốt lắm…”
“Nhưng anh không chịu nổi việc em nhiệt tình như vậy.”
Ánh mắt anh thâm sâu, giam tôi vào trong lòng.
19
Rốt cuộc là ai nhiệt tình chứ.
Tôi nghiến răng, không tin anh thật sự dám làm gì tôi, ngẩng đầu hôn lên yết hầu của anh.
Gáy bị ấn xuống, tiếng rung từ của người đàn ông truyền đến tim tôi từng chút một.
Mặt hơi nóng.
May mà thư ký gõ cửa nói khách hàng được hẹn đã đến.
Giang Dụ thở dài một tiếng, khẽ véo cằm tôi, cuối cùng buông tôi ra.
“Em chơi đi, đợi anh làm xong việc sẽ dẫn em đi ăn món Pháp em thích.”
Tôi nhìn cánh cửa đóng lại mà ngẩn người.
Người này không phải là vẻ ngoài đạo mạo.
Anh chính là kẻ đạo mạo.
[Vô dụng thật, hôn môi với đàn ông mà mặt đỏ đến tận gót chân.] Hệ thống đột nhiên xuất hiện, chậc chậc cảm thán.
“Mày quan sát gót chân tao làm gì? Có thời gian thì đi tối ưu hóa cái mạng rách của mày đi.”
Cảm giác nóng rực trên mặt vẫn chưa tan đi, tôi vừa xấu hổ vừa tức giận, nghe thế thì vô cùng bực mình.
Hệ thống bị tôi chọc tức đến mức cụp mắt xuống, nhanh chóng chuyển chủ đề: [Nhưng sao tôi lại cảm thấy Giang Dụ bây giờ đối xử với cô có vẻ hơi quá tốt vậy.]
[Anh ấy sẽ không nghiêm túc đấy chứ.]
[Đến lúc đó không chia tay được thì phải làm sao?]
Tôi mím môi, nhắc nhở: “Mày có phải quên anh ấy còn có một thanh mai trúc mã không?”
Hệ thống im lặng một lúc: [Cũng đúng.]
[Hy vọng họ có thể cãi nhau nhiều hơn để chúng ta sống qua ba tuần này.]
Trong lòng tôi đột nhiên dâng lên một luồng khí u uất.
Tôi phiền muộn vô cùng, không đợi Giang Dụ nữa mà tự mình đi luôn.
Xong rồi.
Chắc chắn là do xem phim người lớn ít quá, đầu óc tôi bắt đầu không tỉnh táo rồi.
Tôi giữ chút lí trí, mở tài khoản Weibo mới đăng ký rồi bắt đầu phát điên:
[Soái ca chở mình, áp lực đến mức muốn phát điên. Anh ấy còn chở mình đi dạo ngắm trăng, giá cả mọi thứ dễ thương lượng.]
Không lâu sau có người trả lời tôi: [Soái ca.]
Cũng là một tài khoản mới đăng ký.
Tôi không để ý, dù sao làm những chuyện không thể cho người khác biết thì dùng tài khoản mới là tiện nhất.
Tôi cố gắng lấy lại tinh thần, gửi tin nhắn cho Giang Dụ: “Chồng ơi, tối nay em có việc, không về đâu.”
Giang Dụ không thèm để ý đến tôi.
20
Đêm khuya tĩnh lặng.
Cuối cùng tôi cũng đã trốn thoát khỏi Giang Dụ trong chốc lát, chạy như điên dưới ánh trăng.
Tôi thở hổn hển chạy đến góc biệt thự, trai đẹp đã đến rồi.
Xe máy màu đen đỗ ở ven đường.
Trong bóng tối không xa có một người đang đứng, dáng người cao lớn thon dài.
Anh lười biếng dựa vào tường, lòng bàn tay khép hờ cúi đầu châm điếu thuốc.
Ngọn lửa nóng rực nhảy múa, xèo xèo đốt cháy thuốc lá, làn khói trắng xám bốc lên không trung.
Từ góc độ của tôi, mờ mịt, chỉ có thể nhìn thấy xương mũi thẳng tắp ưu việt và đường quai hàm sắc sảo của anh áy.
Tôi hạ giọng, ra hiệu với anh: “Soái ca, em đến rồi, xe ngầu thật đấy.”
“Ừm.” Anh nói bằng giọng mũi.
Anh quay mặt lại, nửa cười nửa không.
Vẻ hưng phấn của tôi sau khi nhìn rõ gương mặt người đàn ông thì đột nhiên tiêu tan.
Tôi mở to mắt như gặp ma, sắc mặt sụp đổ.
“Sao lại là anh?!”
“Em không hy vọng gặp được anh sao?” Giang Dụ trầm giọng.
“Không có, sao lại như vậy?” Tôi cúi đầu không dám nhìn anh.
Ngoại tình với chồng mình.
Phải làm sao, gắp lắm, chờ trực tuyến.
Giang Dụ dập tắt điếu thuốc, bước đến gần: “Muốn ngắm trai đẹp? Muốn đi dạo? Muốn ngắm trăng?”
Tôi nhấc chân muốn quay đi: “Tự nhiên em thấy hơi buồn ngủ, muốn về nhà quá.”
“Ngu Yểu.” Giang Dụ thu lại nụ cười, cánh tay dài vươn ra, nắm lấy cổ tay tôi.
“Hãy nhớ em là người có bạn trai rồi đấy.”
Giọng anh trầm thấp lạnh lẽo tản ra trong gió đêm mát lạnh, không khỏi khiến tôi rùng mình một cái.
Tôi đồng ý qua loa, lại có chút bất bình.
Rõ ràng trong lòng anh chứa đựng người khác, nhưng lại phải quản tôi cho tốt.
Tội xịu mặt chuẩn bị về nhà, Giang Dụ lại gọi tôi: “Lên xe.”
Trong lòng tôi tức giận, bắt đầu nói năng bừa bãi:
“Hai bước chân nữa là đến nhà rồi, em cũng không lười đến mức phải ngồi xe.”
Giang Dụ liếc xéo tôi một cái: “Chẳng phải em muốn đi dạo ngắm trăng à? Không đi nữa à?”
Ồ.
Tôi ngoan ngoãn lên xe, lại không nhịn được lẩm bẩm: “Món chính không có, ăn chút điểm tâm cũng được.”
Giọng Giang Dụ nghiến răng nghiến lợi: “Ngu Yểu!”
Tôi vội vàng ôm lấy eo anh: “Eo của anh mềm thật, thích quá.”
Giang Dụ hừ lạnh một tiếng.
Gió khuya mang theo chút lạnh lẽo, Giang Dụ chở tôi phi nước đại trên con đường núi nhỏ.
Anh lái vừa nhanh vừa vững.
Nhanh đến mức tim tôi đập điên cuồng, lại vững đến mức không hề nhúc nhích.
Giọng Giang Dụ bị gió thổi tan ra: “Trăng đẹp không?”
Tôi nhìn vầng trăng sáng treo cao, siết chặt lấy eo thon của anh, cười rạng rỡ: “Đẹp.”