Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
1
Ngày Tào Đường nhận được thông báo trúng tuyển công chức, tôi còn mừng hơn cả anh ta. Cuối cùng thì tôi cũng không cần phải tiếp tục giả nghèo nữa rồi. Tôi có thể thẳng thắn nói cho anh ta biết sở thích lớn nhất của bố tôi là đi khắp cả nước để mua nhà, còn truyền thống gia đình tôi mỗi dịp Tết là lấy sổ đỏ ra chơi tiến lên.
Nhà của gia đình tôi ở thành phố A này cũng không nhiều lắm, chỉ vỏn vẹn khoảng năm mươi căn. Tôi đã nghĩ cứ tạm chọn một căn làm nhà tân hôn cho chúng tôi vậy.
Đang lúc tôi định hỏi xem anh ta thích căn nào thì bỗng nhiên nhận được một loạt tin nhắn.
" 'Năm trong một', 'Bốn toàn diện', 'Chấn hưng nông thôn', 'Đường lối quần chúng', em có biết những cái đó là gì không?"
?
"Thế em có biết bốn dạng giám sát và kỷ luật thực thi không?"
"Cái quái gì vậy?"
"Lý luận cơ bản, đường lối cơ bản, và phương lược cơ bản của Đảng thì em phải biết chứ, đừng có tra Google!"
Hừm, tôi biết mấy thứ đó để làm gì cơ chứ? Tôi chỉ muốn làm một bà cô giàu có xinh đẹp, và hoàn toàn không có hứng thú với những kiến thức cao siêu đó.
"Chu Tư Tư, bây giờ em cả ngày chỉ biết hóng chuyện xem phim, không có chí tiến thủ, chúng ta không cùng một thế giới."
"Chia tay đi!"
Bị một cú sốc tấn công, tôi hoàn toàn choáng váng. Anh ta chỉ mới đỗ công chức thôi mà, đâu phải đã thăng thiên thành tiên, sao lại đột ngột không cùng một thế giới rồi? Nhưng anh ta không cho tôi cơ hội để giải thích thêm.
Tôi xưa nay không phải là người có thể giữ cục tức trong lòng qua đêm. Vì vậy tôi bắt taxi đến tìm anh ta. Kết quả là ngay dưới khu nhà trọ, tôi bắt gặp cảnh anh ta đang dịu dàng đưa tay gỡ một chiếc lá rơi trên tóc một cô gái. Đúng lúc đó, phía sau có ánh đèn xe rọi tới, anh ta thuận thế trượt tay xuống rồi kéo cô gái kia vào lòng: "Cẩn thận, có xe."
Ánh đèn pha chói lòa rọi thẳng vào mặt khiến mắt tôi cay xè, đồng thời cũng phơi bày hoàn toàn bóng dáng của tôi.
Tào Đường chợt khựng lại, theo phản xạ buông cô gái ra rồi hỏi: "Sao em lại đến đây?"
Tôi vỗ tay tán thưởng: "Tôi mà không đến thì sao thấy được màn kịch hay thế này."
Tào Đường bước lên một bước đứng chắn cô gái ở phía sau rồi giải thích: "Cô ấy chỉ là bạn cùng lớp ôn thi công chức, lần này vì thi chưa đỗ nên anh an ủi cô ấy một chút thôi."
Từ phía sau, cô gái kia ló đầu ra dùng ánh mắt đầy vẻ thù địch nhìn tôi nhưng giọng nói lại ngọt ngào giả lả: "Đây là bạn gái anh sao ạ?"
Ồ, thì ra là một kẻ biết rõ nhưng vẫn cố tình làm người thứ ba. Hay lắm!
Tôi hầm hầm xông lên, Tào Đường tưởng tôi định gây sự với cô gái kia nên vội vàng giải thích: "Thật sự chỉ là bạn cùng lớp thôi mà..."
"Chát! Chát! Chát!"
Anh ta còn chưa nói dứt lời thì tôi đã tặng cho ba cái tát tiếp. Sau đó, tôi nén nước mắt và trừng mắt nhìn anh ta: "Một suất công chức quèn thôi mà, anh tưởng tôi hiếm lạ lắm à?"
"Tào Đường, anh sẽ phải hối hận."
Nhưng anh ta rõ ràng không hối hận, vì chỉ một tháng sau, anh ta tổ chức đám cưới với cô bồ nhí đó. Cô ta còn trơ trẽn đến mức gửi cả thiệp mời vào email của tôi. Nếu tôi không đến góp vui một trận thì thật có lỗi với sự mặt dày của cô ta.
Mấy hôm nay, cô bạn thân Giai Giai đã giúp tôi điều tra rõ ràng mọi chuyện. Cô bồ nhí là người bản địa, thi công chức thì trượt, nhưng căn nhà cũ của gia đình lại sắp được giải tỏa đền bù. Tào Đường rất có thể đã nhắm trúng vào điểm này. Hai người họ đã lén lút qua lại với nhau từ hồi còn học chung lớp ôn thi, vậy mà tôi lại ngây thơ tin tưởng anh ta đến mức không hề hay biết.
Ngày cưới nhanh chóng đến, tôi ăn diện lộng lẫy rồi chuẩn bị lên đường. Trước đây, để giữ gìn hình tượng một cô gái bình thường theo đuổi tình yêu chân chính, tôi luôn ăn mặc rất giản dị. Nhưng hôm nay, tôi trang bị từ đầu đến chân, ngay cả chiếc vali kéo cũng là hàng hiệu trị giá hàng chục vạn.
Khi tôi đến nơi thì tiệc cưới cũng đã sắp bắt đầu. Tào Đường vừa thấy tôi thì có chút hoảng hốt rồi vội vàng chạy tới.
"Chu Tư Tư, chúng ta thực sự không hợp nhau. Em có đến cướp rể cũng vô ích thôi, tôi sẽ không đi với em đâu."
Ôi trời, tôi thật hận không thể tự chọc mù mắt mình. Ngày xưa sao tôi lại có thể nhìn trúng một kẻ tự luyến đến thế cơ chứ?
2
Đúng lúc này, cô dâu dường như cũng nhận được tin, vội vàng từ hậu trường chạy ra. Cô ta không những không hoảng sợ, mà ngược lại còn có chút đắc ý.
Đến lúc đó, chú rể sẽ tỏ ra kiên định, còn tôi thì trở thành trò cười trong đám cưới của họ. Chuyện này chắc chắn sẽ đầy rẫy bàn tán khiến người ta khó mà quên được.
Khách khứa đã bắt đầu xì xào bàn tán. Tôi liếc nhìn xung quanh một lượt, rồi chạm mắt với một chàng trai trẻ đẹp ở bàn chính. Đèn trong hội trường đều tập trung trên sân khấu, cậu ấy ẩn mình ở rìa ánh sáng, chỉ lạnh lùng và khinh bỉ liếc nhìn tôi một cái.
Khi Tào Đường đến kéo tay, tôi hung hăng hất mạnh ra rồi đi thẳng đến chỗ cậu ấy.
Tôi "cạch" một tiếng đặt chiếc vali lên bàn, rồi mở ra, bên trong đầy ắp những cọc tiền đỏ. Tôi lấy ra một cọc ném cho cậu ấy: "Đi theo tôi không?"
Cậu ấy nhướng mày, có vẻ như là không hề lay động, thế là tôi lại tiếp tục ném.
Đến cọc tiền thứ mười, cả hội trường bắt đầu xôn xao. Có một gã đàn ông hăm hở đứng lên: "Chị ơi, nhìn em này, người ta không muốn thì tôi muốn!"
Sắc mặt Tào Đường trở nên tối sầm: "Chu Tư Tư, em lấy tiền ở đâu ra, đừng có làm loạn nữa."
Tôi không thèm để ý đến anh ta, tiếp tục ném tiền trước mặt cậu ấy. Thêm mười cọc nữa, vẻ mặt đẹp trai của cậu ấy đã tràn ngập vẻ phiền phức và mất kiên nhẫn. Cậu ấy đưa tay đè lại: "Được rồi, tôi chơi với chị."
Tào Đường nghiến răng nghiến lợi: "Chu Tư Tư, đó là hai mươi vạn đấy." Anh ta, một kẻ xuất thân từ nhà quê, có lẽ chưa từng thấy nhiều tiền mặt như vậy.
Tôi móc từ túi xách ra một xấp sổ đỏ rồi vỗ vỗ vào mặt anh ta: "Mở to mắt chó của anh ra mà nhìn cho kỹ, đó chỉ là tiền tiêu vặt mấy ngày của tôi thôi."
Tào Đường giật lấy xấp sổ đỏ rồi vội vàng lật xem vài cuốn. Sau khi thấy tên chủ sở hữu trên đó, vẻ mặt anh ta bất giác chuyển sang ngỡ ngàng.
Sau đó, tôi cúi xuống hỏi cậu trai trẻ: "Cậu là họ hàng gì của họ?"
Những người ngồi ở bàn chính đều là khách quý của cả hai bên. Tốt nhất là chú, bác gì đó của cô dâu, để làm cho cặp đôi chó má này phải xấu hổ chết đi được.
Cậu ấy liếc nhìn tôi: "Tôi đi nhầm sảnh."
Hả?
Cậu ấy đứng dậy, ném hai mươi vạn trở lại vào vali của tôi, rồi một tay xách vali đi ra ngoài, để lại tôi đứng chôn chân tại chỗ.
Đi được vài bước, cậu ấy quay đầu lại nhìn tôi, giọng nói đầy vẻ bực bội: "Diễn trò xong rồi, còn ở lại ăn cỗ à?"
Tôi vội vàng đuổi theo.
Tào Đường đuổi theo nắm lấy tay tôi: "Chu Tư Tư, em giải thích rõ ràng cho tôi đi."
Cô dâu thấy tình hình không ổn kéo lê chiếc váy cưới, giọng ai oán nắm lấy tay anh ta: "A Đường, hôm nay là đám cưới của chúng ta..."
Chàng trai kia kéo tôi lại, rồi lấy ra một tờ tiền trong ví đặt lên bàn: "Đây là tiền mừng của chúng tôi."
"Đi thôi." Cậu ấy nắm lấy cổ tay tôi kéo tôi ra khỏi sảnh tiệc giữa sự chú ý của mọi người.
Sau khi ra khỏi cửa, cậu ấy kéo tôi vào thang máy. Ngay khi cửa thang máy vừa đóng lại, cậu ấy nới lỏng cà vạt và cởi cúc áo đầu tiên để lộ xương quai xanh quyến rũ.
Tôi nuốt nước bọt và nở nụ cười gượng gạo: "Cậu làm gì thế..."