Cậu Trai, Theo Chị Về Nhà! - Chương 2

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Cậu ấy đưa tay chống bên má tôi, vây tôi vào trong, rồi dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn tôi: "Không phải muốn tôi chơi với chị à?"


Lưng tôi dán chặt vào thành thang máy: "Ít nhất tôi cũng phải biết tên cậu chứ."


"Tống Hào!"


"Haha, cái tên rất hợp với khí chất của cậu." Vừa nghe đã thấy vẻ bá đạo và khó gần. Tôi có chút hối hận vì đã chọc vào một vị tổ tông như vậy, nhưng trong cả sảnh tiệc, cậu ấy đúng là người nổi bật nhất.


Cậu ấy càng ngày càng tiến gần, mũi tôi tràn ngập mùi hương thanh xuân đặc trưng của một thiếu niên. Tôi đưa tay chống vào vai cậu ấy: "Cậu... cậu đủ tuổi chưa thế?"


Cậu ấy cười khẩy một cái: "Giờ mới hỏi có phải là hơi muộn rồi không?"


Tôi nghiêm nghị: "Không đủ tuổi thì không được đâu."


Cậu ấy nhướng mày, đôi môi dừng lại ngay sát tai tôi, hơi thở nóng hổi lướt qua dái tai: "Sợ rồi à?"


3


Tôi là kiểu người dễ bị khiêu khích. Hơn nữa, trước khi đến phá đám, tôi còn uống hai ly rượu để lấy can đảm. Đã tốn tiền rồi thì còn sợ gì chứ? Hôn thì hôn, tới luôn!


Tôi nắm lấy cà vạt của cậu ấy rồi kéo cậu ấy xuống. Khuôn mặt đẹp trai của cậu ấy ở ngay trước mắt, nốt ruồi nhỏ xíu ở khóe mắt trái như một chú kiến nhỏ đang bò trong tim tôi.


Môi chúng tôi suýt nữa thì chạm vào nhau, toàn thân tôi căng cứng, sau đó tôi bỗng dưng ngước mắt nhìn cậu ấy: "Ai sợ thì là cún con."


Đúng lúc đó, một tiếng ‘ting’ bất ngờ vang lên. Cửa thang máy mà tôi đang dựa vào bỗng nhiên mở ra, cơ thể tôi mất thăng bằng ngã ngửa ra sau.


Tống Hào phản ứng nhanh, cậu ta đưa tay giữ lấy lưng tôi rồi kéo tôi vào lòng. Sau đó, môi hai chúng tôi chạm nhau.


Tim tôi ngừng đập một giây. Tiếng ồn ào bên ngoài thang máy lọt vào tai, tôi vội vã đẩy cậu ấy ra rồi co rúm vào góc. Tống Hào cũng bị dồn sát vào bên cạnh tôi.


Cậu ấy bực bội dùng mu bàn tay quệt môi: "Lần sau đừng tô son môi đậm như vậy."


Tất cả mọi người trong thang máy đồng loạt nhìn sang. Mặt tôi lập tức đỏ bừng.


Chị đây muốn át vía cả sảnh tiệc, đương nhiên là phải tô son đỏ rực để thể hiện khí chất rồi.


Tống Hào tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra, rồi quay sang nói với một bà cô đang tám chuyện: "Phiền cô ấn giúp tôi tầng bốn."


Bà cô cười hề hề, người nọ vừa ấn nút vừa nói: "Mấy đứa trẻ bây giờ, ở trong thang máy lâu như vậy mà không ấn tầng nào cả."


Tống Hào đút một tay vào túi quần làm ra vẻ rất ngầu: "Vừa nãy bận chút việc."


Bà cô kia bày ra vẻ mặt "tôi hiểu rồi", sau đó quay sang nói với một chú hói đầu bên cạnh: "Trẻ tuổi thật tốt, tràn đầy sức sống."


Mọi người trong thang máy đều nở nụ cười đầy ẩn ý. Lúc này tôi mà nói không phải như mọi người nghĩ thì liệu có ai tin không?


Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là... Tôi thì thầm hỏi Tống Hào: "Tại sao chúng ta phải lên tầng bốn?"


Đây là một khách sạn, bên dưới là sảnh tiệc, bên trên là phòng nghỉ.


Tống Hào hỏi ngược lại: "Chị nói xem?"


Tôi cười gượng, và hai tay cũng bất giác siết chặt cần vali: "Đi thẳng vào vấn đề như vậy sao?" Mọi thứ có vẻ hơi quá nhanh thì phải.


Cuộc đối thoại chỉ kéo dài vài câu thì thang máy đã đến tầng bốn. Tống Hào kéo tôi ra ngoài.


Vừa ra khỏi thang máy, chúng tôi đã bị bao vây bởi hoa hồng màu hồng và bóng bay hình trái tim.


"Đây mới là bữa tiệc tôi phải đến ăn hôm nay."


"À..." Tôi cười gượng ba tiếng: "Thì ra là vậy."


"Ban nãy chị nghĩ đi đâu thế?"


Tôi lắc đầu như trống bỏi: "Tôi không nghĩ gì cả."


Ở cổng hoa cưới, vài chàng trai trẻ đẹp đã thấy Tống Hào cười đùa đi tới. Tôi liếm môi: "Vậy cậu cứ vào ăn cỗ đi, tôi xin phép về trước."


Ngay khi tôi vừa quay người định đi thì cậu ấy vươn cánh tay dài ra chắn đường tôi: "Tiền chưa đưa mà."


À phải, phải rồi. Tôi định ngồi xuống đưa tiền cho cậu ấy thì cậu ấy khẽ cười: "Cô muốn tôi ôm hai mươi vạn tiền mặt đi dự đám cưới sao?" Cậu ấy chỉ có một mình, ngay cả túi cũng không có.


Trong lúc nói chuyện thì nhóm bạn kia đã đến. Ai nấy đều hăng hái gọi "Hào ca". Tống Hào chỉ hờ hững "ừm" vài tiếng, sau đó ánh mắt của mọi người đồng loạt đổ dồn về phía tôi.


Một chàng trai tóc xoăn nhẹ híp mắt cười rồi tiến lại gần: "Chị gái xinh đẹp cũng đến ăn cỗ à? Gặp nhau là duyên, thêm WeChat đi ạ."


Vài người khác cũng hăm hở lấy điện thoại ra: "Thêm cả em nữa."


Các em trai trẻ tuổi muốn thêm WeChat, đương nhiên là tôi không từ chối. Nhưng cũng không thể để họ nghĩ tôi đến đây để ăn chực. Vừa lấy điện thoại ra, tôi vừa mỉm cười đáp: "Tôi là chị của Tống Hào, hôm nay có dịp rảnh rỗi nên đi cùng cậu ấy."


Cậu chàng tóc xoăn tỏ vẻ nghi ngờ: "Sao em không biết anh ấy lại có một người chị xinh đẹp như vậy?"


Tôi đã mở mã QR ra. Lúc này, Tống Hào đưa tay lấy điện thoại của tôi, mặt lạnh tanh, giọng có chút thiếu kiên nhẫn: "Là chị đại bao nuôi. Loại mỗi tháng phải trả hai mươi vạn đấy."


4


Hít...


Tôi và mấy người bạn của cậu ấy đồng loạt hít một hơi khí lạnh. Mỗi tháng hai mươi vạn? Sao cậu ta không đi cướp luôn cho nhanh.


Tống Hào quét mã QR của tôi, sau đó tắt màn hình điện thoại rồi mới trả lại cho tôi. Kế tiếp, cậu ấy nhướng mày nhìn tôi: "Sao, thấy đắt à?"


Tôi có một cảm giác nếu bây giờ tôi mà than vãn thì cậu ấy chắc chắn sẽ bỏ ngang. Với sự hiểu biết của tôi về Tào Đường, sau này anh ta chắc chắn sẽ còn đến gây sự với tôi, vậy nên Tống Hào vẫn còn tác dụng.


Tôi hít một hơi thật sâu: "Không đắt, không hề, cậu xứng đáng."


Cuối cùng cậu ấy cũng mỉm cười. Nụ cười đó như một hạt đậu phộng rơi xuống mặt hồ rộng lớn, tạo ra một gợn sóng nhỏ, rồi biến mất ngay lập tức.


Những người bạn của cậu ấy thì lập tức bùng nổ, đặc biệt là cậu chàng tóc xoăn, hai mắt trở nên sáng rực! Tôi cũng bắt đầu rục rịch. Chuyện có trả tiền hay không thì tính sau, lỡ đâu có thể "bóc bánh trả tiền" mà không cần trả tiền thì sao.


Nghe vậy, Tống Hào vỗ một cái vào gáy cậu chàng tóc xoăn: "Cút đi, cô ấy còn không thèm nhận dù tôi có trả thêm hai mươi vạn!"


Khoan đã! Không cần thêm tiền, được ăn chùa thôi tôi đã vui như bay rồi.


Nhưng Tống Hào rõ ràng là thủ lĩnh của nhóm này. Cậu ấy đã ra lệnh nên những người khác cũng chỉ đành cười đùa rồi cất điện thoại đi.


Đến cổng hoa, Tống Hào nhìn chằm chằm vào tấm áp phích có hình cô dâu trẻ với khuôn mặt hạnh phúc vài giây rồi lên tiếng với giọng điệu u ám: "Thị hiếu kém thật."


Lúc cậu ấy mừng tiền, tôi liếc qua và thấy con số là 9999 tệ. Mừng cũng khá nhiều.


Bữa tiệc cưới này không tệ, tôi cúi đầu ăn uống ngon lành. Bữa tiệc buffet trị giá hai mươi vạn mà, không ăn nhiệt tình thì sao được, còn Tống Hào chỉ dùng đũa đảo đi đảo lại trong bát của mình chứ cũng không ăn được mấy miếng.


Chẳng bao lâu sau, cô dâu chú rể đến bàn của chúng tôi để mời rượu. Mọi người đồng loạt đứng dậy: "Chị Mạnh, chúc mừng hạnh phúc."


Tôi liếc nhìn thì thấy Tống Hào chỉ thốt ra một tiếng "chị Mạnh" đầy vẻ lười nhác, bốn chữ phía sau thì không nói.


Cô Mạnh mắt cong cong: "Mọi người đều đến à?"


Cô ấy nhìn quanh một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mặt tôi: "Cô bé này chưa gặp bao giờ..."


Tống Hào nắm lấy tay tôi, lồng từng ngón tay vào, đan chặt mười ngón tay, rồi nhếch mép cười: "Bạn gái của tôi."


Cô Mạnh sững người vài giây rồi cũng nhanh chóng mỉm cười: "Tốt, vậy em phải trân trọng người ta đấy."


Tống Hào tỏ vẻ bực bội: "Lo cho cuộc sống của mình đi, đừng xen vào chuyện của người khác."

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo