Cậu Trai, Theo Chị Về Nhà! - Chương 10

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Mưa càng lúc càng lớn, chúng tôi cứ thế vừa lùi vừa hôn, cho đến khi vào trong hành lang trên đỉnh núi. Những hàng cây cao lớn che khuất chúng tôi, tiếng mưa rơi "lộp bộp" như tiếng trống phụ họa. Chiếc váy dài của tôi trải rộng trên chân cậu ấy, những bông hoa trên tà váy đung đưa theo mỗi cử động, như thể chỉ một giây nữa thôi sẽ nở rộ đến tàn lụi.


Vài bạn trẻ cười đùa đi tới. Tôi xấu hổ vùi đầu vào cổ cậu ấy.


Cậu ấy cười khẽ, nhưng dưới tà váy, cậu ấy vẫn xấu tính trêu chọc tôi: "Vừa nãy gan to thế, giờ biết sợ rồi à?"


Tôi bực bội đấm cậu ấy: "Im miệng đi."


Cậu ấy cười một cách phóng túng rồi hôn lên trán tôi: "Là em, là lỗi của em, tất cả là do em quyến rũ chị."


Đêm hôm đó, từng chiếc lá trên núi đều chứng kiến tình yêu nồng cháy của chúng tôi.


Sau này tôi kể cho Giai Giai nghe, cô ấy tỏ ra ghen tị đến phát điên, cứ rảnh rỗi là đi lang thang khắp các con hẻm cũ với mong muốn cũng bắt được một cậu học sinh cấp ba bị bắt nạt để làm bạn trai "nuôi dưỡng" của mình. Thật là điên rồ.


Kết quả là trời không chiều lòng người, bạn trai thì không tìm thấy mà còn bị chó cắn vài phát, và sau đó còn phải vào bệnh viện tiêm vắc-xin phòng dại, và còn vô tình gặp lại bạn trai cũ mà cô ấy đã đá. Chà. Khi tiêm immunoglobulin, cô ấy la hét còn thảm thiết hơn cả heo bị chọc tiết, thế là bị bạn trai cũ châm chọc một trận.


Sau khi tiêm vắc-xin tục ba lần, dù cô ấy chết cũng không thừa nhận, nhưng tôi vẫn ngửi thấy mùi vị của tình yêu thối rữa.


Rất nhanh, một năm đã trôi qua, Tống Hào sắp tốt nghiệp. Cậu ấy nói tốt nghiệp xong sẽ đi đăng ký kết hôn với tôi, nhưng trước lễ tốt nghiệp đã xảy ra một chuyện.


Bố tôi gọi điện nói gia đình tôi đã phá sản, rồi bảo tôi lấy tất cả những căn nhà dưới tên tôi đi thế chấp để trả nợ.


Ban đầu tôi không tin, nhưng sau đó phát hiện nhà máy xi măng của nhà tôi thật sự đang rao bán. Bán xi măng không kiếm được nhiều tiền, nhưng bố tôi lúc đó cho phép các nhà phát triển bất động sản không trả tiền mặt mà dùng những căn nhà đang xây để cấn trừ. Những nhà phát triển bất động sản rất thích một "vị Bồ Tát" như vậy, họ rủ bạn bè đến mua chịu. Bố tôi lúc đó còn bị những người cùng ngành châm biếm. Không ngờ thị trường bất động sản phát triển tốt, giá nhà tăng gấp mấy lần.


Thế là nhà tôi... trở nên rất giàu có.


Nhận được tin phá sản, lòng tôi không ngừng cảm thấy bất an. Tình yêu của tôi và Tống Hào bắt đầu từ tiền bạc, nếu tôi không còn tiền nữa thì liệu cậu ấy có còn yêu tôi không? Cậu ấy luôn nói tôi là ánh sáng của cậu. Toàn thân tôi đều là vàng thì đương nhiên là lấp lánh rồi. Nếu tôi trở thành xi măng xám xịt thì liệu còn có thể tỏa sáng nữa không?


Tất cả sổ đỏ đều đã bị bố tôi thu lại và chỉ còn lại căn tôi đang ở. Cho đến ngày lễ tốt nghiệp của cậu ấy, tôi vẫn chưa đủ dũng khí để nói cho cậu ấy biết.


Nhìn cậu ấy với tư cách là sinh viên xuất sắc lên bục phát biểu đầy tự tin, lần đầu tiên tôi cảm thấy tự ti. Nếu không có tiền, tôi còn xứng đáng với một người tỏa sáng như cậu ấy không?


Cuối bài phát biểu, cậu ấy im lặng vài giây. Ánh đèn sân khấu chiếu vào người cậu ấy, cậu ấy là tâm điểm của đám đông, nhưng ánh mắt cậu ấy lại nhìn thẳng vào tôi.


"Tôi có thể đứng ở đây là phải đặc biệt cảm ơn bạn gái tôi. Chính cô ấy là người đã kéo tôi một tay khi tôi cần nhất." Ánh mắt cậu ấy đầy thâm tình như biển cả. Cậu ấy giơ chiếc nhẫn kim cương lên rồi còn trịnh trọng quỳ một gối xuống: "Vậy nên, Chu Tư Tư, chị có đồng ý nắm lấy tay em cả đời không?"


Tôi có chút ngơ ngẩn. Cô giáo khoa bên cạnh kích động không thôi: "Nó cầu hôn em đấy, em bị ngốc luôn rồi à?" Nói rồi, cô ấy trực tiếp kéo tôi đứng dậy rồi đẩy tôi về phía trước vài bước.


Hội trường im lặng vài giây, sau đó lập tức bùng nổ bởi những tiếng reo hò vang dội. Cậu chàng tóc xoăn dẫn đầu hét lớn: "Đồng ý đi, đồng ý đi..."


Cả đại sảnh bị nhấn chìm trong tiếng "đồng ý". Tôi di chuyển đến trước mặt cậu ấy, giọng nói run run: "Tống Hào, nhà chị phá sản rồi."


Cậu ấy nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay tôi: "Em biết, chú đã nói với em từ sớm rồi."


"Trước đây chị là ánh sáng của em. Sau này em là cánh buồm của chị. Có em, biển cả dù lớn đến đâu thì chị cũng có thể về nhà."


Nước mắt tôi bỗng tuôn rơi. Yết hầu cậu ấy khẽ nuốt xuống: "Vậy, em có đồng ý lấy anh không?"


Tôi lao thẳng vào người cậu, làm cậu ấy loạng choạng: "Đồng ý, đương nhiên là em đồng ý rồi."


[Hậu ký]


Buổi lễ tốt nghiệp kết thúc, tôi nhìn thấy bố mẹ tôi ở sảnh ngoài. Bố tôi xách một chiếc túi quảng cáo của tiệm vàng thở dài thườn thượt.


Tống Hào nắm tay tôi đi tới: "Chú, Tư Tư đã đồng ý lời cầu hôn của con. Chú yên tâm, con có nhà, cũng có chút tiền tiết kiệm, công việc cũng đã ký hợp đồng rồi, con sẽ không để Tư Tư phải chịu khổ đâu."


Bố tôi thở dài: "Được rồi, bố mẹ cũng không có gì nhiều để cho, số sổ này, coi như là của hồi môn cho Tư Tư."


Cho sổ à? Tôi đâu phải học sinh đâu chứ.


Tôi cầm lấy chiếc túi rồi mở ra. Ôi trời, bên trong toàn là sổ đỏ, và một cuốn sổ tiết kiệm. Phía sau là vô số số 0.


Hóa ra bố tôi không phá sản, chỉ là nhà máy đang đi xuống, sức lực của ông ấy cũng không theo kịp nên dứt khoát bán đi khi còn có giá. Sau đó ông ấy đưa mẹ tôi đi khắp nơi du ngoạn. Còn chuyện ông ấy nói mình phá sản là để thử thách Tống Hào. Dù sao thì mối quan hệ của chúng tôi lúc đầu không hề thuần khiết. Ông ấy mong tôi có được tình yêu đích thực nhờ vào sức hút của bản thân chứ không phải là nhờ vào tiền bạc.


Nói về "chiêu trò" thì bố tôi vẫn là đỉnh nhất.


[Ngoại truyện]


Ngày thứ hai sau khi đồng ý lời cầu hôn của Tống Hào, Tào Đường lại tìm đến tôi. Vì bị cử đi công tác xóa đói giảm nghèo ở nông thôn nên đã khoảng nửa năm nay anh ta không xuất hiện trước mặt tôi. Tôi suýt nữa đã không nhận ra anh ta. Anh ta gầy đi rất nhiều, những bộ quần áo tôi mua cho anh ta trước đây giờ treo lỏng lẻo trên người. Hốc mắt sâu hoắm, râu cạo rồi nhưng vẫn còn thấy lờ mờ màu xanh. Gầy gò chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là tinh thần của anh ta đã hoàn toàn suy sụp.


Anh ta cầm một cuốn sổ màu đỏ trong tay rồi cười khổ: "Tôi cuối cùng cũng ly hôn rồi."


Giai Giai từng kể chuyện Đường Lộ bị mất việc. Chuyện này quả thật có chút quan đến tôi. Bố tôi đến thành phố A thăm tôi thì tình cờ gặp Đường Lộ đến gây sự. Ngày hôm sau ông ấy đi gặp khách thuê nhà để nói chuyện giảm tiền thuê do dịch bệnh thì lại tình cờ gặp Đường Lộ. Thế là ông ấy tiện miệng nói một câu. Đường Lộ có lòng tự trọng cao, luôn nghĩ đến chuyện thi công chức nên làm việc rất hời hợt. Sếp cô ta thấy vậy thì tìm một cái cớ sa thải cô ta.


Sau này Đường Lộ cũng không đi làm nữa mà chỉ ở nhà chuẩn bị thi công chức, rồi thường xuyên gây chuyện với Tào Đường. Hai vợ chồng sống như chó với mèo. Nhưng Đường Lộ sống chết không chịu ly hôn, thậm chí là còn đến tận cơ quan làm ầm ĩ. Tào Đường vốn dĩ không được coi trọng, cộng thêm cô ta làm vậy nên sự việc càng thêm tồi tệ. Lần này không biết anh ta đã phải trả cái giá như thế nào mới có được cuốn sổ ly hôn này.


Tôi hời hợt nói: "Chúc mừng anh."


"Tôi nghe nói nhà em phá sản rồi."


Tôi nhướng mày: "Đúng vậy, bây giờ tôi là một kẻ trắng tay, anh không cần phí tâm tư vào tôi nữa đâu."


Anh ta lấy ra một chiếc nhẫn kim cương từ trong túi rồi bất ngờ quỳ xuống. "Tư Tư, chúng ta làm lại từ đầu nhé, lần này xin em hãy tin tôi  chuyện tôi yêu em không quan gì đến tiền bạc."


Chiếc nhẫn đó là chiếc tôi đã từng thích. Hơn hai vạn. Lúc đó tôi đã nói nếu sau này kết hôn mua một chiếc như vậy là đủ rồi. Nhưng lúc đó Tào Đường lại nhỏ giọng nói: "Đắt quá, để anh dành dụm thêm đã."


Tôi lật tay lại, chiếc nhẫn kim cương lớn trên ngón giữa tỏa ra ánh sáng mê hồn. "Xin lỗi anh, anh đến quá muộn rồi, tôi đã đồng ý lời cầu hôn của Tống Hào. Với lại nhà tôi cũng không phá sản, chỉ là bố tôi thích đùa thôi."


Sau này khi tôi kết hôn, Tào Đường mừng một phong bì 9999 tệ. Ba năm sau, có lần anh ta gọi điện cho tôi là để hỏi tôi có căn nhà nhỏ nào muốn bán không. Với thu nhập của anh ta không thể mua nổi nhà mới và căn hộ hai phòng ngủ. Anh ta có thân phận khá tốt, nhưng không may đã ly hôn và không có nhà, vậy nên mấy năm nay đi xem mắt đều không thuận lợi.


Sau đó tôi đã bán cho anh ta một căn nhà cũ 60 mét vuông với giá thấp. Anh ta vét sạch 40 vạn tiền tiết kiệm để trả tiền đặt cọc, phần còn lại thì vay ngân hàng.


Ngày làm thủ tục sang tên, anh ta nói muốn mời tôi đi ăn, tôi nghe xong lập tức từ chối.


Ở nơi giao dịch bất động sản ồn ào, anh ta khẽ nói với vẻ cô đơn: "Đến bây giờ tôi mới biết mình đã bỏ lỡ nhiều đến nhường nào."


Đúng vậy! Anh ta đã bỏ lỡ cơ hội đổi đời. Nếu cưới tôi, cuộc đời anh ta có lẽ đã hoàn toàn khác. Nhưng nếu tôi thật sự là một cô gái đến từ một gia đình bình thường thì sao? Anh ta có hối hận như vậy không?


Tôi nghĩ tôi sẽ không bao giờ có được câu trả lời thật sự.


Dưới ánh mặt trời rực rỡ, tôi mỉm cười với anh ta: "Chỉ có dùng trái tim chân thành mới đổi được trái tim chân thành. Tạm biệt, Tào Đường."


- Hết -

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo