Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đường Lộ nghe xong hậm hực bỏ đi, giống như một con gà mái già bại trận.
Hôm nay cô ta đến đây để gỡ gạc thể diện, không ngờ lại bị thua thảm hại như thế.
Ánh mắt của các đồng nghiệp nhìn tôi cũng thay đổi. Đây cũng là một trong những lý do tôi luôn giữ thái độ khiêm tốn. Từ nay về sau, bọn họ sẽ nhìn tôi qua lăng kính tiền bạc. Chiếc áo phông 49 tệ tôi mua trên Taobao, bọn họ sẽ nghĩ là phiên bản giới hạn, sang trọng mà kín đáo. Khi tôi chơi game dò mìn trong giờ làm, họ sẽ không còn nhắc nhở tôi phải cẩn thận với sếp nữa mà sẽ chuyển sang nhắc sếp đừng làm phiền tôi. Ngay cả khi đi vệ sinh thì bọn họ cũng sẽ nhường chỗ cuối cùng cho tôi.
Tôi không còn có thể làm một Chu Tư Tư bình thường nữa rồi. Giàu có thật không dễ dàng chút nào!
Vài ngày sau, lúc tan làm, Tào Đường xách một chiếc bánh kem thiên nga đen đứng đợi dưới công ty. Anh ta đã chăm chút lại bản thân nhưng vẫn có thể thấy cả người anh ta đã gầy đi rất nhiều. Hốc mắt trũng sâu, quầng thâm dày đặc trông như đã lâu không được ngủ ngon.
Vừa thấy tôi, anh ta nhanh chóng tiến đến. "Tư Tư, mấy ngày trước tôi đã nói chuyện ly hôn với cô ấy rồi."
Thảo nào hôm đó Đường Lộ lại xông đến công ty tôi chẳng khác nào một con chó điên.
Tôi lạnh tanh lên tiếng: "Tào Đường, rốt cuộc là tôi phải nói bao nhiêu lần nữa đây? Từ khoảnh khắc anh tìm mọi cớ để chia tay thì hai chúng ta đã kết thúc rồi."
Mùa hè sắp đến, nhưng cơn gió buổi tối thổi vào mặt lại đem đến cảm giác lạnh buốt. "Tôi có tiền và trẻ tuổi, tìm người đàn ông nào mà chẳng được? Tại sao lại phải cần một người đàn ông đã qua một đời vợ như anh chứ?"
Vẻ mặt Tào Đường tràn đầy đau khổ: "Nhưng chúng ta là mối tình đầu của nhau mà."
"Tôi xin lỗi, lúc đó em nói muốn mua một căn ba phòng ngủ lớn, nhưng với điều kiện của tôi thì tôi không thể làm được. Lúc đó tôi nhận ra sự nhỏ bé của mình, tôi..." Trước hiện thực, cái gọi là tình yêu thật không đáng nhắc đến.
"Đúng vậy!" Tôi cười nhạt: "Anh đã dùng tình cảm chân thành của tôi để nuôi chó, rồi còn muốn tôi tha thứ cho anh sao? Nếu bây giờ tôi là một người trắng tay thì anh còn muốn quay lại với tôi không?"
Vẻ mặt anh ta vô cùng thất thần. Tất cả sự nhiệt huyết trước đây đều bị rút cạn hoàn toàn. Có lẽ chính anh ta cũng không biết câu trả lời.
"Đừng quấy rầy tôi nữa, đừng để khi tôi nhớ về anh thì chỉ còn lại sự ghê tởm và hối hận."
Tôi nói xong quay người định đi. Tào Đường khẽ hỏi: "Em có thật lòng với thằng nhóc 'ăn bám' đó không? Em chỉ đang trả thù tôi, tìm cảm giác mạnh thôi đúng không?"
Tôi im lặng vài giây rồi đáp: "Dù là vậy thì cũng không có nghĩa là anh có cơ hội."
Lời tôi vừa dứt thì tiếng xe máy gầm rú vang lên. Tôi nhìn theo thì thấy trên vỉa hè bên trái, Tống Hào đang tháo mũ bảo hiểm ra, rồi nhướng mày nhìn tôi.
15
Lòng tôi lập tức hoảng hốt, tôi trừng mắt nhìn Tào Đường một cái thật mạnh. Anh ta chắc chắn là cố ý.
Vẻ mặt Tào Đường lúc này vô cùng phức tạp: "Sao đối với tôi thì tàn nhẫn như vậy nhưng lại sợ cậu ta nghe thấy sự thật? Các người vốn dĩ chỉ là quan hệ tiền bạc chẳng phải sao? Tình yêu của tôi không thuần khiết, chẳng lẽ cậu ta lại tốt hơn tôi sao?"
Những bụi cây cảnh thấp ven đường ngăn cách tôi và Tống Hào. Con đường chỉ cần đi vòng một chút là qua nhưng lúc này tôi lại có chút do dự.
Tống Hào một tay ôm mũ bảo hiểm, khuyên tai đã được thay bằng hai chiếc khuyên bạc, trông vừa ngông cuồng vừa phóng túng. Là hình mẫu của một "bad boy" trong mơ của mọi cô gái.
Cậu ấy hất cằm lên: "Hôm nay là ngày 3 tháng 6."
?
"Từ ngày chị dùng tiền ném vào tôi thì đã vừa tròn một tháng."
Tôi đã quên mất chuyện này. Lúc đó cậu ấy nói hai mươi vạn một tháng.
Tôi bước tới, rồi dừng lại đối diện với cậu ấy: "Vậy, cần gia hạn hợp đồng không?"
Cậu ấy cười khẩy một tiếng rồi đội mũ bảo hiểm lên đầu tôi.
"Lên đi."
"Đi đâu?"
Cậu ấy mất kiên nhẫn: "Sợ tôi bắt cóc chị à?"
Vẫn là cái tính xấu đó.
Tôi trèo lên xe máy.
"Ôm chặt vào."
Chuyện gia hạn hợp đồng còn chưa nói xong mà đã ôm ấp nhau thế này nên tôi cảm thấy có chút chột dạ. Thế nên tôi chỉ ôm hờ hững.
Kết quả là cậu ấy đột ngột rồ ga, cả người tôi lao về phía sau cậu ấy, theo đà ôm chặt lấy eo. Vậy thì... cứ để mọi chuyện tự nhiên vậy. Đoán là Tống Hào cố ý. Cậu ấy lái xe máy đi qua trước mặt Tào Đường rồi cho anh ta hít một ngụm khói xe.
Xe máy chạy càng lúc càng nhanh, gió thổi quần áo tôi phần phật. Lưng chàng trai rộng lớn, eo bụng cũng vô cùng săn chắc. Tôi ôm cậu ấy, như thể là đang nắm một cây cung sẵn sàng bắn.
Chiếc xe máy đi thẳng ra khỏi trung tâm thành phố rồi hướng về phía núi Lộc và chỉ dừng lại khi đến đỉnh núi.
Núi Lộc không cao, nhưng đứng ở đây cũng có thể nhìn toàn cảnh hàng vạn ánh đèn của thành phố A. Ánh đèn lấp lánh trông như một hồ nước đầy sao.
"Những lời tôi vừa nói với Tào Đường..."
Tống Hào ngắt lời tôi: "Chị hoàn toàn không có ấn tượng gì về tôi sao?"
Ánh đèn phản chiếu trong mắt cậu ấy, trông đôi mắt cậu ấy thật rực rỡ.
"Cậu học năm nhất, tôi năm cuối, thật sự là không có ấn tượng gì."
"Trước đó nữa chúng ta đã gặp nhau rồi."
?
Cậu ấy lấy điện thoại ra rồi mở một bức ảnh. Trong ảnh là một đứa trẻ khoảng mười ba, mười bốn tuổi có thân hình béo mập, lùn lùn. Cái mặt này... có chút quen.
Nhớ rồi. Hồi đó tôi học cấp ba, có lần tài xế không đến đón nên tôi phải tự đi bộ về nhà. Khi đi qua một con hẻm nhỏ, tôi thấy vài cậu con trai đang bắt nạt một cậu bé béo mập. Áp lực học tập cấp ba rất lớn, tôi đang khao khát có cơ hội để giải tỏa nên hét lên một tiếng rồi lao tới đóng vai người hùng.
Sau đó cậu bé béo mập hỏi tên tôi. Tôi đã trả lời một cách rất "trẻ trâu" là: "Chị là em gái Lôi Phong." Làm việc tốt mà không để lại tên mà.
Tống Hào vặn nắp chai nước đưa cho tôi: "Hồi đó chị đã nói với tôi rất nhiều điều. Chị nói béo và lùn không phải là tội lỗi, không cần phải chịu sự bắt nạt như vậy, chị tin rằng sau này tôi sẽ cao và đẹp trai hơn."
Tôi ngượng ngùng gãi đầu: "Tôi chỉ nói vậy để an ủi thôi."
"Ừm, bây giờ tôi biết rồi." Tống Hào gật đầu với vẻ bất cần: "Nhưng lúc đó rất hiệu quả."
"Thế là từ đó cậu nỗ lực học tập rồi trở thành học sinh giỏi sao?"
"Không, ngày hôm sau tôi đã liều mạng đánh cho bọn chúng một trận, sau đó chúng không dám trêu chọc tôi nữa."
À... Lại không đi theo kịch bản rồi!
Cậu ấy hất cằm: "Chu Tư Tư, trong túi quần tôi có đồ, chị sờ thử xem."
Ánh sáng trên đỉnh núi tuy lờ mờ nhưng vẫn có những người khác. Tôi ngượng ngùng đưa tay vào: "Cái này không hay lắm đâu..." Sau khi vừa sờ hai cái, tôi bắt ngờ chạm vào một thứ gì đó. Tôi kinh ngạc: "Cái gì mà cứng thế này?"
16
Cặp đôi nhỏ ở cách đó không xa nhìn sang. Trán Tống Hào khẽ giật giật: "Lấy ra thì biết."
"Giữa thanh thiên bạch nhật thế này, lấy ra thật sự ổn không?"
Tống Hào liếc nhìn tôi rồi đột nhiên nắm lấy tay tôi: "Diễn nhiều vậy, lấy đồ thật ra thử xem?"
Mặt tôi bất giác trở nên đỏ ửng, sau đó ngoan ngoãn lấy chiếc hộp cứng đó ra.
"Mua cho chị đấy."
Tôi mở ra thì thấy bên trong là một sợi dây chuyền bạch kim. Hôm đó tôi đưa cậu ấy đi mua sắm, khi cậu ấy đang thử đồ khác thì tôi đã cầm sợi dây chuyền này ngắm một lúc.
Tôi trách cậu ấy: "Mua từ lâu rồi, nhưng sao bây giờ mới đưa cho tôi?"
"Vì đây không phải là đổi quà." Cậu ấy lấy sợi dây chuyền ra rồi đeo lên cổ tôi. Khoảnh khắc cài móc, cậu ấy khẽ nói: "Bắt đầu từ hôm nay là em chủ động theo đuổi chị, tiếp cận chị. Muốn có được người của chị và có được trái tim chị."
Tôi quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt cháy bỏng của cậu ấy. Mọi âm thanh xung quanh đều biến mất, chỉ còn lại tiếng tim đập của tôi và cậu ấy dần dần đồng bộ.
"Tống Hào..."
"Ừ." Cậu ấy từ từ cúi gần tôi, mũi chạm vào mũi tôi. Tiếng đáp lại trầm thấp đó nghe quyến rũ chết người.
"Trời mưa rồi." Sắc mặt cậu ấy chợt cứng lại. Đúng là trời mưa rồi. Cơn mưa mùa hè cứ đến bất ngờ như thế.
"Vậy chúng ta về..."
Tôi kiễng chân hôn lên môi cậu ấy và nuốt trọn những lời còn lại. Dù cơn mưa có lớn đến đâu thì cũng không thể dập tắt được sự rung động muốn hôn cậu ấy lúc này.