Chạm Vào Cam, Chạm Vào Tim - Chương 1

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

1

 

Hai chữ ấy vừa thốt ra, tôi c h ế t đứng tại chỗ như bị s ét đ ánh giữa trời quang.

 

Tôi lục lại ký ức, bao nhiêu năm qua, tôi chưa từng coi chuyện đó là thật!

 

Cung phản xạ của tôi quả thực là dài đến tận mấy năm ánh sáng.

 

Tôi ấp úng như người mới học nói: “Gì cơ? Nói thật á? Em cứ tưởng là anh thua… với lại tụi mình cũng thân mà…”

 

Thôi, không nói nữa thì hơn.

 

Càng nói lại càng sai.

 

Căn phòng bật điều hòa mát lạnh, vậy mà tôi lại cảm thấy nóng ran như ngồi trên đống l ửa, đành gượng gạo đánh trống lảng: “Ờm… có hơi nóng đúng không?”

 

Anh ấy vẫn không buông tôi ra, áp sát như cũ: “Ừ, hơi nóng thật.”

 

Tôi vừa bị anh h ôn đến mức đầu óc choáng váng, lúc này mặt đỏ bừng như con tôm l uộc. Người mà ngày thường tôi có thể choàng vai bá cổ, giờ đến cả ánh mắt  cũng chẳng dám nhìn.

 

Tôi giơ hai tay lên, khẽ đ ẩy anh một cái: “Có gì thì nói đàng hoàng, nóng thì anh tr ánh xa em ra chút.”

 

Anh bỗng cười khẽ: “Dư Thi, em đ ỏ mặt rồi.”

 

Đúng vậy, tôi đỏ mặt thật.

 

“Không dám nhìn anh à?”

 

Đương nhiên không dám rồi anh giai!!

 

“S ờ thử chỗ này nè, cơ ngực anh có đủ tiêu chuẩn không?”

 

Nóng b ỏng tay.

 

Cái tên c h ế t t iệt này, từ khi nào đã học được cách tr êu người như thế hả?

 

“Hay là em s ờ xuống chút nữa thử xem, coi cơ bụng có vừa ý em không?”

 

2

 

Nghe thế thì tôi chuồn luôn.

 

Tạ Quan Nam cao tận 1m89, còn tôi chỉ khiêm tốn 1m65, đ ẩy anh ấy không nổi nhưng lách dưới cánh tay anh thì được.

 

Chỉ là… động tác hơi m ạnh, khiến kh ăn t ắm t uột mất.

 

Vị tổng tài ban nãy còn lắm lời đ ùa c ợt, giờ thì đỏ cả vành tai, ánh mắt chỉ dám nhìn lên trần nhà.

 

Tôi cuống cuồng m ặc đồ ngủ, mặt đỏ như quả gấc chín.

 

Mặc dù từng gặp nhau nhiều lần, nhưng chưa bao giờ “thành thật với nhau” như thế này!

 

“Xin lỗi xin lỗi…” Tôi h oảng l oạn, lời nói chẳng qua đầu, th ần k inh như ch ập m ạch.

 

Anh ấy bị tôi chọc cười, quay người lại: “Không sao, anh không để ý đâu.”

 

Lần này tới lượt tôi chất vấn: “Đêm hôm khuya khoắt, anh chạy qua đây làm l oạn gì vậy?”

 

Anh ấy nhìn tôi chằm chằm, dứt khoát: “Chẳng phải em nhờ anh giới thiệu bạn trai cho em sao?”

 

Tôi c h ế t lặng… Tâm tư trong lòng rối như tơ vò.

 

Anh ấy lại gật đầu: “Sao thế? Tuổi tác xấp xỉ nhau, cao tám thước, bụng tám múi, vừa giàu vừa đẹp, lại còn ch ung t ình, anh thấy mình khá hợp với tiêu chí em đưa ra đấy.”

 

Anh ấy lại tiếp tục ép hỏi:

 

“Vậy thì anh tự tiến cử, lại còn tự đưa mình đến tận nơi, em thấy thế nào?”

 

3

 

Đòi giới thiệu đối tượng mà thành ra gi ao hàng hỏa tốc, tốc độ này đúng là đáng gờm.

 

Nhưng vừa nghĩ đến nụ h ôn lúc nãy thì l ửa giận trong tôi lại b ốc lên ngùn ngụt.

 

“Em thấy chuyện anh h ôn em lúc nãy, chúng ta cần phải nói rõ ràng với nhau.”

 

“Anh h ôn em, em giận à?” Bỗng nhiên anh ấy hỏi ngược lại tôi.

 

Nói thật thì… tôi chẳng giận gì cả.

 

Tôi tiếp tục giải thích: “Em nhờ anh giới thiệu đối tượng chủ yếu là lúc đó em uống s ay, nói đùa thôi.”

 

Nghe tôi nói vậy, Tạ Quan Nam thở phào nhẹ nhõm như trút được g ánh n ặng: “Nhưng anh tưởng là thật đấy.”

 

Anh ấy không có ý định cho qua chuyện: “Với lại anh thừa nhận, lúc đó anh thật sự muốn h ôn em.”

 

Tôi giơ tay vỗ nhẹ lên mặt anh ấy: “Về đi, khuya rồi.”

 

Tôi cảm thấy bây giờ mình chẳng khác gì đang nói chuyện với người s ay, vả lại người s ay không phải tôi… Mà là anh ấy!

 

Anh ấy cũng không còn xúc động như trước, ngồi xuống rồi cũng ngoan ngoãn hơn nhiều.

 

Khó khăn lắm tôi mới đưa anh ấy ra đến tận cửa lớn.

 

Ngay lúc đó điện thoại vang lên, là cuộc gọi của cô bạn thân tôi, Du Du.

 

Giọng cô ấy vang to như tiếng ph áo n ổ giữa đêm, tựa như m ũi tên x uyên mây, đ âm th ẳng vào tai tôi và Tạ Quan Nam:

 

“Dư Thi, mẹ cậu nhờ tớ tìm đối tượng cho cậu, dạo này tớ vừa nhắm được một người, mai gặp thử luôn nhé?”

 

4

 

Bầu không khí lập tức trở nên gượng gạo.

 

Chúng tôi cùng lúc nhìn sang nhau.

 

“Dư Thi, cậu có đang nghe không đó?”, Giọng Du Du vẫn vang lên trong điện thoại. Tôi vừa định mở miệng thì điện thoại đã bị Tạ Quan Nam giật lấy.

 

“Em ấy không cần bạn trai.”

 

Du Du ở đầu dây bên kia ngơ ngác: “Ủa? Dư Thi, cậu có bạn trai khi nào vậy?”

 

Tôi vội giành lại điện thoại: “Đừng đùa nữa, Du Du. Là Tạ Quan Nam đấy. Nhưng giờ tớ không có ý định yêu đương, cậu đừng lo nữa.”

 

Du Du sững người vài giây rồi ngắt máy ngay: “Cậu nói ai cơ? Hả? Tạ Quan Nam? Ừ thế thì không có gì đâu, tớ cúp máy trước nhé!”

 

Du Du thì dễ xử lý còn Tạ Quan Nam thì không.

 

Từ bé tôi đã biết, anh ấy là kiểu người cực kỳ cố chấp. Chuyện này chắc chắn không dễ cho qua.

 

Quả nhiên, anh hỏi thẳng: “Em không định giải thích gì sao?”

 

“Giải thích gì cơ?”

 

“Không phải em nói không muốn có bạn trai à? Vậy mà người ta đến tận cửa rồi đấy.”

 

Anh còn mặt mũi mà nói người ta hả.

 

Chẳng phải chính anh còn tự dâng thân tới hay sao.

 

“Tạ Quan Nam, em đâu có bảo ai giới thiệu đối tượng cho mình. Mà kể cả có thì đã sao? Em cũng đến tuổi nên lập gia đình rồi.”, Tôi trừng mắt nhìn anh, “Hơn nữa, anh có tư cách gì mà nói em?”

 

Dù tôi ngu ngơ không hiểu lời tỏ tình năm xưa của anh.

 

Nhưng tôi đã từng thật sự thích anh.

 

Vào năm nhất đại học.

 

Trên đường đi tìm anh ấy ăn cơm trưa thì tôi tình cờ nghe thấy có người hỏi anh ấy rằng:

 

“Cậu với Dư Thi là gì vậy? Cậu thích cô ấy à?”

 

Anh ấy thẳng thừng đáp: “Thích em ấy? Không đời nào. Bọn tôi chỉ là quen nhau từ nhỏ thôi.”

 

Anh ấy từng phũ phàng từ chối tôi như vậy. Giờ quay lại nói mấy lời này làm gì?

 

Gương mặt anh hiện rõ vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nén xuống.

 

Anh đừng có nhịn nữa!

 

Có gì thì nói ra đi!

 

Không thì tôi thể nào cũng sẽ bật dậy vào giữa đêm, vỗ đùi thở dài:

 

“Anh ấy rốt cuộc muốn nói cái gì vậy chứ?!”

 

Anh ấy quay người bước ra cửa:

 

“Muộn rồi, em đi ngủ đi. Quần áo cũng mặc cho đàng hoàng vào.”

 

“Tạ Quan Nam.”, Tôi bất chợt gọi anh lại, “Người mẫu mới bên công ty anh là Chu Nham đúng không? Có thể giúp em xin chữ ký không?”

 

Anh ấy quay đầu, cau mày nhìn tôi:

 

“Cậu ta đẹp trai lắm à?”

 

Nhưng anh ấy lại nhanh chóng nói tiếp:

 

“Chờ đấy.”

 

Cái kiểu người gì mà miệng thì nói một đằng, mà lòng lại nghĩ một nẻo vậy chứ.

 

Sau khi anh đi rồi, tôi mới nhớ ra là chưa sấy tóc, dạo gần đây tôi thường bị đau nửa đầu.

 

Đang sấy dở thì có tin nhắn đến, là Du Du, giọng điệu hóng hớt muốn tràn ra ngoài màn hình:

 

[Tạ Quan Nam đi rồi à?]

 

[Đi rồi.]

 

[Muộn thế mà hai người còn ở cùng nhau, có chuyện gì thế? Có tin tốt gì à?]

 

[Cậu đừng nghĩ linh tinh, anh ấy có việc cần đến, thế thôi.]

 

[Sao mà không suy diễn được cơ chứ? Cậu thích người ta đến mức nào, quên rồi à?]

 

[Là cậu quên thì có, tớ nói rồi, tớ bỏ cuộc từ lâu rồi…]

 

Bên kia hiển thị [đang nhập], nhưng cuối cùng cô ấy vẫn chẳng nói gì thêm.

 

5

 

Du Du là bạn thân thời đại học của tôi.

 

Cô ấy biết rõ mọi chuyện của tôi.

 

Nhớ năm đó, khi tôi nghe thấy Tạ Quan Nam phủ nhận chuyện thích tôi, tôi đã gọi cho Du Du  khóc như mưa, nước mắt lẫn nước mũi chẳng phân biệt nổi đâu vào đâu, rồi thề sống thề chết rằng từ nay trái tim sẽ đóng băng, chôn chặt mọi rung động phù du, quyết chí làm thánh nữ.

 

Từ lúc đó, khoảng cách giữa tôi và Tạ Quan Nam ngày càng cách xa nhau.

 

Thế nhưng lạ thay, sau lần đó, tần suất chúng tôi gặp nhau lại ngày càng nhiều.

 

Tạ Quan Nam giờ là tổng tài của nhà họ Tạ, tôi và anh ấy đã sớm không cùng đẳng cấp.

 

Tôi cũng chưa từng nghĩ đến chuyện người bạn thuở nhỏ từng mặc quần thủng đít cùng tôi lại trở thành “con nhà người ta” chính hiệu, cha mẹ anh ấy thì trở thành phú hộ đời đầu.

 

“Thật ra tớ thấy Tạ Quan Nam cũng có vẻ có ý với cậu đấy. Hay là… cậu thử ở bên anh ấy xem có được không?”

 

Du Du lúc nói chuyện thì cứ như chẳng bao giờ chịu suy nghĩ cho kỹ, lời vừa ra khỏi miệng đã mang theo cái kiểu vô tư đến vô trách nhiệm.

 

“Ảnh Chu Nham thì cậu thích xin sao cũng được, nhưng lời nói không thể bừa bãi.”

 

Tôi bỗng nhớ ra chuyện cô ấy nói qua điện thoại:

 

“Mẹ tớ nhờ cậu giới thiệu đối tượng cho tớ lúc nào vậy? Hai người liên lạc riêng với nhau từ bao giờ thế?”

 

Tôi cứ tưởng giờ mẹ tôi bận đi nhảy quảng trường rồi chứ.

 

Cô ấy lắp bắp:

 

“Dạo gần đây thôi. Mẹ cậu thấy cậu mãi chưa có ai nên mới tìm tới tớ.”

 

Tôi cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ đùa lại:

 

“Mai mốt tớ phải tìm mẹ cậu nói chuyện, tớ cũng có mối kha khá, để chia sẻ cho cậu một ít.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo