Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô ấy lập tức nhức đầu:
“Tổ tông ơi, tớ sai rồi! Về sau mẹ cậu có nói gì tớ cũng coi như không nghe thấy!”
Chúng tôi cười đùa một lúc thì tin nhắn trong nhóm công ty hiện lên:
[Trời ơi, cuối cùng công ty cũng phá sản rồi.]
6
Tôi tưởng mình thất nghiệp rồi cơ.
Ai ngờ chưa kịp than thì đã có việc mới.
Người tiếp quản công ty chính là… Tạ Quan Nam.
Vừa nhìn thấy anh ấy, tôi liền hiểu, lần này anh ấy nghiêm túc thật.
Các chị em trong văn phòng reo hò như mở hội, đến cả cô lao công cũng không tiếc lời khen:
“Ôi trời ơi, sếp mới đẹp trai quá! Con trai tôi mà được một góc như cậu ấy thì tốt biết mấy!”
Tôi thở dài:
“Vậy là tôi không được lĩnh trợ cấp thất nghiệp rồi.”
Một đồng nghiệp nam bên cạnh không nhịn được, nhỏ giọng:
“Giờ mà cô còn lo chuyện đó à?”
Tôi ngơ ngác:
“Không thì lo gì?”
“Cô không thấy à? Mấy chị em trong văn phòng đang cô lập cô đó. Ai bảo cô xinh quá làm gì?”
Tôi càng nghe càng mơ hồ.
Họ cô lập tôi vì tôi đẹp?
“Không đến mức đó đâu. Tôi tưởng ai cũng biết tôi thích yên tĩnh, không giao du nhiều, nên mới để tôi yên chứ.”
Tôi còn cảm ơn họ vì đã tôn trọng thói quen của mình nữa kìa.
Cậu đồng nghiệp giơ ngón cái khen tôi:
“Người ta gọi là ‘năng lực vô cảm siêu cấp’, tôi thấy đặt cho cô là chuẩn khỏi chỉnh.”
Tôi vẫn đang thì thầm nói chuyện với cậu ấy…
Ở phía trước, Tạ Quan Nam lên tiếng nói:
“Hôm nay là lần đầu tiên tôi đến công ty, lát nữa tan làm sớm một chút, chúng ta cùng đi ăn tối, trò chuyện một lúc nhé.”
Có đồ ăn thì tất nhiên ai cũng vui, dù ngồi cùng bàn là sếp cũng chẳng sao.
Chỉ là mọi người không hiểu rõ tính tình của Tạ Quan Nam, nên chẳng ai dám lại gần anh.
Tôi cũng ăn mà cứ như ngồi trên đống gai.
Bởi tôi có thể cảm nhận rõ ánh mắt của Tạ Quan Nam thỉnh thoảng lại rơi lên người tôi.
Tôi lấy cớ đi vệ sinh, không ngờ lại rơi trúng kịch bản điển hình.
Cô đồng nghiệp Dương Phương bước thẳng đến trước mặt tôi:
“Tôi thấy sếp Tạ cứ nhìn cô suốt đấy, chắc cô đang đắc ý lắm nhỉ?”
“Tôi không có.”, Nói đắc ý thì không có, chứ hoang mang thì có thật đấy.
“Tốt nhất là cô không nên có ý gì với sếp Tạ.”, Đây là đang cảnh cáo rồi.
“Cô thích anh ấy à?”, Tôi hơi tò mò. Quả thật với gương mặt của Tạ Quan Nam, có người cảm nắng cũng dễ hiểu, “Cô biết gì về anh ấy chưa?”
“Tôi sẽ điều tra kỹ thông tin của anh ấy. Khuyên cô đừng có mà tranh với tôi. Cô cũng biết thân biết phận của mình rồi đấy, cô lấy gì mà so được với tôi?”
Bố cô ta là lãnh đạo cấp cao của một tập đoàn lớn. Cô ta đến đây làm chỉ là kiểu “trải nghiệm cuộc sống”, lương tháng còn chưa bằng tiền tiêu vặt.
Cô ta nhìn tôi vô cùng kiêu ngạo, tự tin.
Tôi chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở:
“Bây giờ là xã hội pháp trị, xâm phạm thông tin cá nhân của công dân là vi phạm pháp luật đấy.”
Dương Phương bị tôi nói cho nghẹn họng, chỉ còn cách mắng:
“Đầu óc cô có vấn đề à?”
Tôi hỏi lại:
“Người mắc bệnh thần kinh giết người có phải chịu tội không nhỉ?”
Dương Phương bị dọa chạy mất dép.
Cuối cùng cũng được yên tĩnh rồi.
Tôi thầm nhủ từ nay cứ làm việc đàng hoàng, an phận thủ thường là được.
Ai ngờ vừa ngồi xuống, mọi người đã nhìn tôi với vẻ mặt đầy kinh ngạc.
“Sao thế?”, Tôi không nhịn được hỏi.
“Dư Thi, sếp Tạ nói hai người quen nhau từ trước à?”
7
Tôi liếc nhìn Tạ Quan Nam một cái.
Dương Phương ở bên cạnh nghiến răng nghiến lợi.
Anh ấy cầm ly rượu vang, nhàn nhã thưởng thức, vẻ mặt cực kỳ thảnh thơi.
“Thì là…”, Tôi đang định viện cớ kiểu chỉ là bạn học cũ, thì bị Tạ Quan Nam cướp lời.
“Thật đúng là trùng hợp, tôi mới chuyển đến thành phố này, căn hộ tôi mua lại ở đối diện nhà cô Dư.”
Anh ấy quay sang nhìn tôi cười:
“Phải không, hàng xóm?”
Tôi chỉ đành gật đầu cho xong.
May mà bữa ăn cuối cùng cũng kết thúc.
Tan làm, anh gửi tin nhắn trước:
[Cùng về nhé, sẵn anh tiện đường đưa em về luôn.]
Tôi:
[Không cần đâu, em đi tàu điện ngầm rất tiện.]
Anh ấy cũng thoải mái đáp:
[Vậy cũng được.]
Tôi vất vả lắm mới về tới nhà, còn chưa kịp mở cửa, thì cánh cửa phía sau đã bật mở.
Anh ấy nhàn nhã nhìn tôi:
“Chào hàng xóm, tan làm rồi à?”
Tôi giật mình đến mức bấm sai mật khẩu:
“Anh thật sự dọn về ở đây rồi à?”
Anh ấy gật đầu, mắt cong cong:
“Gần sông gần nước dễ hứng trăng, anh cũng phải tranh thủ chứ. Sau này có chuyện gì thì nhớ tìm anh, sẽ tiện hơn.”
Anh ấy còn cố ý nhấn mạnh thêm:
“Vấn đề tình cảm cũng được nhé, anh rất sẵn lòng giúp đỡ.”
Tôi không nhịn được mà chọc anh ấy:
“Em mà thất tình sẽ tìm anh than thở.”
Nhìn vẻ mặt anh ấy bỗng chốc trầm xuống, tôi cười càng rạng rỡ, vẫy tay chào rồi về nhà.
Nhưng vừa bước vào nhà, tôi lại dựa lưng vào cánh cửa suy nghĩ rất lâu.
Anh ấy chủ động như vậy, mình phải làm sao đây?
Hồi nhỏ, tôi và anh ấy cùng nhau nghịch cát, bắt côn trùng.
Thậm chí hai bên gia đình còn từng vì bận không ai trông con mà gửi chúng tôi sang nhà bên kia trông giúp.
Tôi và Tạ Quan Nam thật sự là lớn lên cùng nhau, ăn cùng nhau, ngủ cùng nhau.
Lớn lên rồi, khi tôi dần nhận ra cảm xúc của mình, tôi bắt đầu trở nên xấu hổ và cố tình tránh né anh ấy.
Nhưng điều thực sự khiến chúng tôi dần trở nên xa cách…là thái độ của cha mẹ anh ấy.
Lúc đó, cha mẹ tôi vẫn là công nhân bình thường ở xí nghiệp, cần cù chịu khó nhưng không có bước tiến gì nổi bật.
Còn cha mẹ Tạ Quan Nam thì dũng cảm lăn lộn làm ăn, dần dần phất lên và ngày càng giàu có…
Lúc đó, nhà họ vẫn chưa chuyển đi, chúng tôi vẫn còn ở cùng một khu.
Thỉnh thoảng tôi vẫn sang tìm anh ấy chơi.
Tôi cứ nghĩ mọi thứ vẫn như xưa, cho đến một ngày, mẹ của Tạ Quan Nam giữ tôi lại ăn cơm, sai anh đi mua giấm, rồi tranh thủ nói với tôi:
“Thi Thi này, dì có chuyện muốn nói với con.”
“Dì biết con và Quan Nam nhà dì thân nhau, nhưng giờ các con đã lớn, đến tuổi yêu đương rồi. Nếu cứ thân thiết như vậy, mấy cô gái khác sẽ không dám thích Quan Nam nhà dì nữa.”
“Dù sao con trai con gái cũng khác nhau, con thông minh như vậy, dì tin con hiểu được lời dì nói.”
Khi đó mặt tôi nóng bừng, lòng cũng rối như tơ vò, ngón chân trong giày không ngừng cào vào lòng đất.
Đợi đến khi Tạ Quan Nam xách chai giấm về, tôi vội kiếm cớ nói phải về nhà ngay.
Anh ấy ngơ ngác đuổi theo hỏi:
“Dư Thi, em không ăn bánh chẻo nữa à?”
Từ hôm đó, tôi rất ít khi ăn bánh chẻo.
Tôi hiểu cha mẹ Tạ Quan Nam nghĩ gì, nhưng khi ấy tôi vẫn còn ôm ảo tưởng, lỡ như, anh ấy không nghĩ như họ thì sao?
Cho đến một buổi chiều năm nhất đại học.
Khi anh thản nhiên nói:
“Thích em ấy? Không thể đâu. Tôi với em ấy chỉ là quen nhau từ nhỏ thôi.”
Mọi bong bóng mơ mộng trong tôi đều vỡ vụn vào khoảnh khắc ấy.
Nắng ấm cũng không thể che nổi cơn gió lạnh lùa qua tim
Từ “crush”, lần đầu tiên, tôi thật sự hiểu rõ ý nghĩa của nó: nghiền nát, đè bẹp.
8
Cả đêm trằn trọc không ngủ được.
Càng nghĩ càng giận Tạ Quan Nam.
Sáng hôm sau, tôi lết đôi mắt thâm quầng đến công ty, tự thưởng cho mình một ly cà phê.
Nghĩ đến việc vừa phải làm trâu làm ngựa, vừa phải tự bỏ tiền mua đồ chống buồn ngủ, tôi cảm giác mình như là con lừa đang tự mua roi để quất vào lưng.
Tôi càng ghét Tạ Quan Nam hơn.
Vừa ngồi được mấy phút, Tạ Quan Nam đã bước ra thông báo rằng công ty sẽ tổ chức team-building.
Trời đất ơi, cuối tuần cũng không yên, còn phải đi team-building nữa hả?
Ghét Tạ Quan Nam level Max.
Các đồng nghiệp xung quanh bắt đầu xôn xao bàn tán:
“Hồi trước công ty không có tiền, mỗi lần team-building chỉ có gọi vài món ăn rồi thôi, không biết lần này thế nào?”
“’Một bàn bốn món tinh bột’ thì khóc mất?”
“Biết đâu lần này bọn mình được đi chơi thì sao? Tổng giám đốc mới trông là biết giàu mà.”
Cuối cùng, email từ công ty đã xác nhận, chuyến du lịch ngoại tỉnh 2 ngày 1 đêm, có leo núi và ngâm suối nước nóng.
Mọi người reo hò sung sướng, chỉ riêng tôi là bắt đầu lo cho đôi chân của mình.
Chẳng lẽ Tạ Quan Nam không biết tôi ghét leo núi thế nào sao?
Đến cuối tuần, mọi người xách hành lý lên xe bus đi đến điểm du lịch.
Xe lắc lư một lúc, tôi ngủ thiếp đi.
Trong mơ, tôi lại thấy gương mặt cậu thiếu niên năm nào.
Thầy giáo trên bục giảng đang gọi tôi trả lời một bài toán.
Tôi nhất thời không nghĩ ra. Bình thường Tạ Quan Nam sẽ nhỏ giọng nhắc tôi, nhưng lần này anh ấy im lặng.
Tôi cuống tới suýt khóc.
Thế rồi bỗng giật mình tỉnh dậy.
Gương mặt năm xưa giờ đã trưởng thành rồi.
“Sao anh lại ngồi chỗ em?”