Chán Ghét Nhau - Chương 1

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

1.


"Vương gia đã cho người tới rồi, sính lễ dỡ từ bến tàu mới có mười tám rương to lận."


"Tiểu thư nhà chúng ta còn đang say ngủ đó, mau goi tiểu thư dậy trang điểm để gặp người ta thôi."


Nha hoàn bên ngoài vừa cười nói vừa đẩy cửa bước vào, mang theo lược chải tóc và hộp phấn son.


Ta cứ ngỡ mình tỉnh dậy trên giường bệnh trong Vương phủ giữa ngày đông giá rét, nào ngờ hương đào tháng ba đã phảng phất khắp gian phòng.


Trước mắt là rèm châu màn lụa, trên bàn đặt một chiếc vòng tay mã não hồng, là món quà Tạ Cảnh tặng khi mới gặp.


Đám nha hoàn khẽ cười, vừa bưng khay trang sức vừa líu ríu bàn tán về cảnh tượng rình rang khi bên nhà Tạ Cảnh đưa sính lễ.


Cảnh tượng quen thuộc khiến ta có cảm giác như đã trải một kiếp, ta hoảng hốt nắm lấy tay nha hoàn Thúy Nhi, run giọng hỏi:


"Bây giờ ta bao nhiêu tuổi?"


"Tiểu thư ngủ đến ngốc rồi à, tháng trước người vừa mới đón sinh thần mười bảy đấy thôi."


"Huynh trưởng ta đâu?"


"Thiếu gia mới rời kinh mấy hôm trước, sao hôm nay tiểu thư đã nhắc rồi?"


Ta sững người — chẳng lẽ mình đã trùng sinh?


Mấy hôm trước... nghĩa là huynh trưởng vẫn còn sống!


Vậy là đội quân của huynh ấy vẫn chưa bị nội gián phản bội, khiến năm vạn đại quân cùng huynh ấy bỏ mạng nơi biên ải, buộc phải bồi thường, cắt đất, chọc giận Thánh Thượng, để rồi nhà họ Thẩm bị tru di toàn tộc.


Còn ta... vẫn chưa trở thành vị Vương phi bị Tạ Cảnh ghét bỏ, sống cùng hắn ba năm nơi Vương phủ lạnh lẽo như băng, nhìn hắn nạp từng người cơ thiếp để sỉ nhục ta.


Mọi thứ vẫn còn cơ hội thay đổi!


"Khoan hãy trang điểm đã. Ta..." Ta suy nghĩ một lát, "Ta muốn ở một mình một lúc, các ngươi ra ngoài hết đi."


Chờ họ đi khuất, ta vội tháo lớp trang sức rườm rà, thay bộ y phục huynh trưởng từng mặc, đội nón che mặt, nhân lúc không ai để ý liền lẻn ra từ cửa hông.


Mọi người chỉ mải tụ tập hóng chuyện, bầy ngựa vừa được dỡ sính lễ xong đang uống nước bên máng, ta chọn một con trông có vẻ hiền lành nhất.


"Có trộm! Có trộm!"


Ai ngờ, vừa phi ngựa qua cổng, sau lưng đã vang lên tiếng kêu thất thanh.


Chẳng kịp nghĩ nhiều, ta vung roi, vội vã bỏ chạy.


“Không biết trời cao đất dày! Vương gia nhà ta vốn là kỵ thủ cừ khôi đấy!”


Ta ngoảnh đầu lại, thấy Tạ Cảnh đã đuổi theo.


Không dám lơ là, ta siết chặt dây cương, thúc ngựa phi thẳng ra ngoại thành.


Khi gió rít bên tai dần lặng, ta mới nhận ra tiếng vó ngựa phía sau đã biến mất.


Ta vừa định thở phào nhẹ nhõm thì ngay giây sau, Tạ Cảnh đã xuất hiện như bóng ma, chặn trước ngựa của ta.


Thanh trường kiếm bên hông hắn đã hất tung chiếc nón che mặt của ta, kề ngay cổ họng.


Hắn từ trên cao nhìn xuống ta, liếc mắt một cái đã thấy chiếc vòng mã não trên tay ta:


"Khắp nhà vàng bạc châu báu, ngươi chỉ trộm mỗi thứ này?"


Đợi ta ngẩng đầu lên, thanh kiếm trong tay hắn thoáng khựng lại, giọng cũng trở nên dịu hơn:


"...Là Bùi cô nương?"


"Đã nói hôm nay ta sẽ tới dạm hỏi, sao nàng lại bỏ trốn?"


Khoảnh khắc ấy, khi nhìn thấy gương mặt hắn, ba năm bi thương tức thì ùa về trong tâm trí.


Ta từng thích Tạ Cảnh, các tiểu thư khuê các trong kinh thành ai cũng nói hắn khiêm tốn, nho nhã, đối với nữ tử lại càng dịu dàng, lễ độ, là vị Vương gia có tính tình tốt nhất.


Nếu không phải đêm tân hôn, hắn cố ý sỉ nhục ta — nói nếu không phải huynh trưởng ta có công cứu giá, thì chỉ bằng xuất thân và dung mạo của ta, vốn dĩ không có tư cách gả cho hắn.


Nếu không phải chưa đầy một năm sau khi thành hôn, hắn đã vội vã nạp ba phòng cơ thiếp, còn giấu một nữ nhân là chi nữ tội thần làm ngoại thất ngoài phủ.


Nếu không phải từng chịu những nhục nhã ấy, có lẽ ta đã không bỏ trốn.


Thấy nước mắt ta bỗng dưng rơi xuống, Tạ Cảnh vội thu kiếm lại, đưa cho ta một chiếc khăn tay, ngập ngừng nói:


"...Nàng không muốn gả cho ta đến thế sao?"


"Không gả thì thôi... đừng khóc nữa mà."


Trong kinh thành đồn rằng An Vương Tạ Cảnh là một lang quân như ý, nhưng ta gả cho hắn làm chính thất ba năm, chưa từng thấy hắn dịu dàng.


Hắn bằng lòng cưới ta, không cưới nữ nhi nhà quyền quý, cũng là để Thánh Thượng không nảy sinh nghi ngờ.


Ta không nhận khăn của hắn, dùng tay áo lau khô nước mắt, ngẩng đầu lên:


"Đúng, ngay từ đầu, ta đã không muốn gả cho ngài."


Trong lòng ta chợt dấy lên cảm giác lạ lùng — hình như có gì đó không đúng.


Ta nhớ kiếp trước, Tạ Cảnh lần lữa đến quá giờ lành buổi chiều mới miễn cưỡng bước vào cửa nhà ta, mà sính lễ cũng không nhiều đến mười tám rương.


Ta cũng nhớ, vào đêm tân hôn khi Tạ Cảnh nhìn rõ dung mạo ta, vẻ chán ghét trên mặt hắn đã đâm sâu vào lòng ta.


Còn bây giờ, trên mặt hắn không có vẻ chán ghét, chỉ có một thoáng hoảng hốt.


Hắn do dự hồi lâu, cuối cùng cẩn trọng mở lời:


"Bùi Nguyệt, có phải nàng cũng trùng sinh rồi không?"


Ta sững người, nhưng nhanh chóng giả vờ bình tĩnh:


"Trọng sinh gì chứ?"


Lần này đến lượt Tạ Cảnh sững sờ.


2.


Ta gả cho Tạ Cảnh vào năm mười bảy tuổi.


Khác với những mối hôn sự do phụ mẫu sắp đặt, cuộc hôn nhân này là do huynh trưởng ta dùng mạng đổi lấy.


Khi ấy, huynh trưởng ta vẫn là hộ vệ bên cạnh Thẩm đại tướng quân.


Trong một lần thích khách hành thích Thánh Thượng, huynh ấy đã liều mình thay Người đỡ một nhát dao.


Bệ hạ hỏi huynh ấy muốn ban thưởng gì, huynh ấy nói mình trên không có phụ mẫu, dưới chẳng có thê nhi, chỉ mong tiểu muội có nơi nương tựa tốt.


Bởi vì trên mặt ta có một vết sẹo, là do cứu người để lại.


Nhiều bà mối nhìn thấy đều lắc đầu, nói nữ tử bị hủy dung vừa khắc phu lại bạc phúc.


Huynh trưởng nói với ta, Tạ Cảnh đã mở lời xin Thánh Thượng được cưới ta, chắc hẳn là thật lòng yêu thích.


Tạ Cảnh thì ta đã từng gặp.


Khi ta làm đầu bếp ở Đào Hoa Lâu, vào tiết Thượng Tỵ, hắn cùng một nhóm công tử nhà quyền quý đi du ngoạn, chỉ đích danh muốn ăn điểm tâm của Đào Hoa Lâu, chưởng quỹ bảo ta tự tay làm rồi mang đi.


Mặc dù ta đã cẩn thận che chắn nhưng đường xa, xe ngựa xóc nảy, lúc giao đến nơi thì lớp vỏ bánh đã vỡ nát.


Một vũ cơ đi cùng họ ghét bỏ dùng trâm gẩy gẩy hộp điểm tâm, khiến chiếc bánh vốn đã vỡ vỏ trông càng thảm hại hơn:


"Bánh của Đào Hoa Lâu nổi tiếng là nhờ lớp vỏ mỏng giòn, giờ nát thế này, ai mà ăn nổi?”


"Vì đường hơi xa, cho nên..."


Nàng ta nhón lấy một miếng, ném xuống trước mặt ta.


Chiếc bánh lăn vài vòng trên đất, dính đầy bùn.


Nàng ta thờ ơ lau chiếc trâm:


"Vậy ngươi ăn một cái cho ta xem?"


Một lồng điểm tâm này giá mười lạng bạc, ta không đền nổi.


Ta cúi đầu nhặt bánh, định cắn một miếng.


Chỉ nghe “chát” một tiếng — quạt giấy trong tay ai đó đánh rơi miếng bánh khỏi tay ta.


"Nàng còn định ăn thật à."


Là Tạ Cảnh.


Cơn gió ấm của ngày Thượng Tỵ bỗng thổi qua, tà áo hắn khẽ lay, dung mạo như ngọc như lan của hắn khiến ta bất giác đỏ bừng mặt.


Hắn nhíu mày, đặt mười lạng bạc vào hộp thức ăn của ta:


"Đừng làm khó nàng ấy nữa."


Đám công tử cười trêu Tạ Cảnh thương hoa tiếc ngọc.


Ngay cả một nữ tử có khuôn mặt xấu xí như ta mà hắn cũng đối xử dịu dàng.


Cho nên khi biết được gả cho Tạ Cảnh, ta rất vui mừng.


Nhưng ta không biết Tạ Cảnh tuy mở lời nhận chỉ, lại không thật lòng muốn cưới ta.


Chẳng qua là để tránh họa mà thôi.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo