Chán Ghét Nhau - Chương 2

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Cũng rất lâu sau này ta mới biết, khi huynh trưởng  Thánh điện cầu cho ta một nơi nương tựa, ánh mắt của Thánh Thượng đã rơi trên người Tạ Cảnh, nặng tựa ngàn cân.


Thánh Thượng ghen ghét hắn có mẫu thân ruột xuất thân cao quý, được Tiên Hoàng sủng ái, sau khi Thánh Thượng lên ngôi, Tạ Cảnh luôn phải đành ẩn mình thu liễm, tỏ ra khiêm tốn, cung kính.


Nhường binh quyền, xin giảm phong thưởng, thậm chí là cưới ta — một nữ tử mặt mang sẹo, xuất thân thấp hèn — để tỏ lòng khiêm cung.


Vị vương gia cao cao tại thượng, phóng khoáng phong lưu, lại cưới một nữ đầu bếp xấu xí bán rượu nơi lầu hoa, hôn sự của Tạ Cảnh trong mắt thiên hạ chỉ là một trò cười.


Ngày thành thân, ta cố hết sức che giấu dung mạo, lại thoa một lớp son phấn thật dày để vết sẹo trên mặt không quá rõ.


Huynh trưởng từng an ủi ta, nói rằng thực ra vết sẹo trên mặt ta đã mờ lắm rồi.


Nhưng ta vẫn sợ Tạ Cảnh sẽ để ý.


Đêm tân hôn, ta nắm chặt chiếc khăn trong tay.


Ta muốn nói với hắn, lần gặp mặt vào tiết Thượng Tỵ ấy, chẳng giống lần đầu gặp gỡ, mà như cố nhân tương phùng, khiến ta vô cùng vui vẻ.


Tạ Cảnh say khướt đá cửa bước vào, hắn vén khăn trùm đầu, cầm đèn soi mặt ta.


Ta e thẹn cúi đầu.


Hắn nhìn thấy vết sẹo trên mặt ta, rồi nhếch môi, không hề nể nang:


"Xấu thật đấy."


Ta không nhớ rõ sau đó xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ trong đêm mưa sấm rền ấy, trái tim ta bị xé vụn như tờ giấy ướt.


Ta không hiểu, Tạ Cảnh đã không thích ta, tại sao còn mở lời xin cưới?


Hắn ném chiếc khăn hỉ đã lau sạch người lên mình ta, ngay cả đêm tân hôn cũng chẳng ở lại, bỏ sang thư phòng.


Ta biết mình dung mạo xấu xí, không thể trang điểm như những nữ tử bình thường để lấy lòng phu quân.


Bèn học cách làm một hiền thê.


Hắn bị ho, ta nấu canh dưỡng phổi.


Hắn không quản việc trong phủ, ta quán xuyến mọi chuyện nhỏ to, chỉ mong hắn hồi tâm chuyển ý.


Nhưng nửa năm sau, hắn muốn nạp hai phòng cơ thiếp,một trong số đó chính là vũ cơ đã sỉ nhục ta hôm tiết Thượng Ty, Tần La Xu.


Ta tuy thích hắn, nhưng không muốn tự hạ thấp mình.


Ta không nói một lời, thu dọn hành lý, đến Đào Hoa Lâu bán rượu, hắn tức giận lôi ta về phủ, trách ta làm hắn mất mặt.


Thiếp chưa nạp được, nhưng giữa ta và Tạ Cảnh từ ấy oán hận chất chồng.


Hắn cảm thấy cưới ta là chịu thiệt, còn ta lại thấy nếu không gả cho hắn, có lẽ ta vẫn là nữ đầu bếp nhỏ, tự do tự tại, hái những quả mơ ngon nhất mùa xuân, tìm dòng suối trong ngọt nhất để ủ rượu.


Chuyện sau này cũng chẳng có gì đáng nói, chẳng qua là càng nhìn càng ghét nhau.


Hắn ngày ngày vui vầy với đám tình thiếp, còn ta chỉ đợi ngày nào đó hắn chết trên giường thì lo liệu hậu sự cho hắn.


Hắn ghét ta xấu xí, tẻ nhạt, nhưng lại không thể không cùng ta đóng vai một cặp phu thê ân ái trong các buổi yến tiệc trong cung.


Sau này, tin huynh trưởng tử trận ngoài sa trường truyền đến, ta ngã bệnh, rồi qua đời vào một ngày đông giá lạnh năm hai mươi tuổi.


Và khi mở mắt ra lần nữa —- chính là hôm nay, ngày Tạ Cảnh mang lễ đến dạm hỏi.


Ta nói khẽ, giọng bình thản:


"Ta không biết ngài đang nói gì, chỉ là mấy hôm trước có đi bói nói, thầy nói ta gả cho ai cũng được nhưng không thể gả cho Vương gia, nếu không sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp." Ta nhặt chiếc nón che mặt lên, phủi bụi trên đó, "Hơn nữa là ta bỏ trốn, Thánh Thượng cũng sẽ không trách tội Vương gia đâu."


Ta đoán Tạ Cảnh cũng trùng sinh.


Có lẽ sau khi ta chết đã xảy ra chuyện gì đó, khiến hắn nhận ra phải cưới ta, hoặc phải đối xử tốt với ta hơn.


Lẽ nào sau khi ta chết, Thánh Thượng đã giáng tội hắn?


Nhưng dù sao, chuyện đó cũng không liên quan đến ta.


Ta đội nón lên, xoay ngựa rời đi.


"Nàng định đi đâu?"


"Dân nữ thân phận thấp hèn, không xứng với Vương gia, tự thấy xấu hổ, muốn về quê chịu tang cho mẫu thân."


"Bổn Vương nhớ không lầm, mẫu thân nàng  được an táng ở phía Nam thì phải?"



"...Chuyện này hình như chẳng liên quan đến Vương gia đâu?"


"Sao lại không liên quan..." Tạ Cảnh bị ta chặn họng, buột miệng nói, rồi lại thấy không ổn, vội đổi giọng: "Nàng đợi ta xử lý xong vài việc, hôn sự này... không thể hủy được.”


Vài việc mà hắn nói, e rằng chính là tìm cớ với Hoàng thượng, rồi sau đó nâng ái thiếp Tần La Xu của hắn lên làm chính thất.


Tùy hắn thôi. 


Đợi ta cứu huynh trưởng trở về từ chiến trường, hai huynh muội ta sẽ rời khỏi chốn này, tìm một hẻo lánh để an cư, không bao giờ dính líu đến mấy chuyện vớ vẩn của Hoàng gia bọn họ nữa.


"Bùi Nguyệt, nếu nàng thực sự trùng sinh, ta biết nàng muốn cứu ai, nhưng tuyệt đối đừng nghĩ đến chuyện hé lộ tương lai." Ánh mắt hắn trầm tĩnh, không có vẻ giả dối, "Nếu nàng cố thay đổi, người đó sẽ chỉ nhận lấy kết cục thảm khốc hơn, ta đã từng chứng kiến rồi."


Ta sững người một lúc, rồi vung roi ngựa, lao đi không ngoảnh lại.


3.


Ta yên phận trong trạch viện quá lâu, chỉ nhớ tin tức lúc đó là Thẩm gia quân nơi huynh trưởng ta đóng quân bị nội gián bán đứng, nhưng không biết kẻ đó là ai.


Ta không thể hành động thiếu suy nghĩ, càng không tiện nhận lại huynh trưởng.


Hiện tại tốt nhất là tìm một chỗ trú chân tại Bắc Cảnh, sau đó trà trộn vào Thẩm gia quân tìm ra tên nội gián đó.


Một mình đi lại rất khó khăn, ta bèn theo chân một đoàn thương nhân rời kinh ra biên ải, không ngờ lại gặp phải một toán mã tặc lang thang.


Bắc Cảnh giáp với Ô Tàng, thường có mã tặc và lính đào ngũ của Ô Tàng hoành hành, cướp bóc người đi đường và thương nhân.


Gã nam nhân cầm đầu gào một câu bằng tiếng Ô Tàng, thấy mọi người hoảng sợ không nhúc nhích, lại hét lên một lần nữa.


Từ trong đoàn thương nhân bước ra một người gầy gò chuyên lo việc tính toán, trông chỉ mới ngoài hai mươi.


Gã nam nhân trên lưng ngựa huơ huơ thanh đao trên đầu hắn ta, dọa hắn ta lập tức quỳ sụp xuống đất, dùng tiếng Ô Tàng xin tha, rồi quay đầu lại phiên dịch:


"Hắn nói nữ nhân hài tử, đồ quý đều phải giao ra."


Mọi người không dám động đậy, gã liệu việc tính toán kia đã cởi nón, lấy ra ít bạc vụn bên trong, vội vàng dâng lên.


"Hắn nói làm theo lời hắn thì sẽ không giết người."


"Tiên sinh cũng không cần sợ đến thế, quốc lực Đại Chu của chúng ta hùng mạnh, chắc hẳn chúng cũng có chút kiêng dè, hay là để ta thương lượng với chúng xem..." Một nam nhân trông giống chưởng quỹ cười cười, tiến lên định chắp tay.


Gã cầm đầu vung đao, chém đứt mười ngón tay của ông ta, mặc kệ tiếng la hét thảm thiết, lưỡi đao rỉ máu chỉ vào đám người, dùng tiếng Hán bập bẹ nói:


"Tiền! Nữ nhân!"


Mọi người lúc này mới phản ứng lại, vội vàng tháo trang sức vàng bạc mang theo người xuống.


Tên mã tặc thấy chiếc vòng vàng trên tay một bà lão liền nổi lòng tham, bà lão run rẩy định tháo ra đưa cho hắn, tên mã tặc không kiên nhẫn, vung đao chém đứt luôn cánh tay bà lão.


Tiếng khóc, tiếng chém giết vang rền giữa trời hoàng hôn đỏ như máu.


Tên cầm đầu dùng một nhát đao hất tung chiếc nón của ta, nhìn thấy vết sẹo chạy ngang mặt, hắn hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn lùa ta lên xe cùng những người khác.


Ta siết chặt nắm tay, trong lúc cấp bách không nghĩ ra được đối sách nào.


Ngay lúc ấy, Thẩm Kinh Sương xuất hiện.


Chàng một thân hồng y cưỡi ngựa lao đến, một địch bảy, hiên ngang như sao băng.


Kiếm hoa lẫm liệt tựa sương, kiếm khí vun vút như sóng bạc tuyết trắng cuồn cuộn ập tới.


...Lần đầu tiên ta biết, giết người cũng có thể nhanh gọn đến thế.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo