Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chàng đã cứu chúng ta, những nữ nhân vừa thoát khỏi tử nạn cuối cùng cũng bật khóc, tìm kiếm phu quân, phụ thân mình trong đống thi thể ngổn ngang.
Ta nhìn thẳng vào chàng.
Ta nhớ, thánh chỉ nói trong trận chiến Nguyệt Minh với Ô Tàng, là do chủ tướng họ Thẩm vô năng, ngoan cố, hại bảy vạn đại quân thất bại, triều đình phải cắt đất, bồi thường, hòa thân.
Khi Thẩm Kinh Sương và cha chàng, Thẩm Nghị, bị xử trảm, ta có đến xem.
Họ đã chịu đủ mọi khổ hình, như vừa bị lôi từ vũng máu lên, nhưng vẫn quỳ thẳng tắp, vô cảm nhìn trời.
Thánh Thượng nổi giận, chém rồi treo đầu Thẩm đại tướng quân ngay trước cổng thành, đầu của Thẩm Kinh Sương thì được đặt trong hộp gấm, hỏa tốc trăm dặm gửi đến Ô Tàng làm của hồi môn cho công chúa hòa thân.
Mặc dù ta và Thẩm Kinh Sương từng là bạn chơi thuở nhỏ, nhưng một chủ tướng vô dụng, vô năng như vậy, đáng tội phải giết.
Vậy nên khi bàn tay của Thẩm Kinh Sương đưa ra trước mặt ta, ta dưới lớp mũ trùm vô thức rụt tay lại.
"Chiếc vòng mã não này, không phải của nàng à?"
Không đợi ta thắc mắc, chiếc vòng đã được đeo vào cổ tay ta.
"Này! Bùi ca, qua đây dọn dẹp một chút!"
Nghe thấy cái tên này, ta quay phắt đầu lại.
Liền thấy huynh trưởng cùng một đám binh lính chạy tới.
Sao mới đi có mấy ngày, mà ta lại cảm thấy huynh trưởng gầy rạc, cũng đen đi nhiều.
Ta kìm nén ý muốn hỏi thăm, mấy lần cúi đầu sau chiếc nón để lau nước mắt.
"Ở đây cũng có người thân của nàng sao?" Thẩm Kinh Sương đột nhiên hỏi ta.
Ta không muốn để ý đến chàng.
"Cô nương, người chết không thể sống lại, xin nén bi thương." Huynh trưởng mở lời.
Ta do dự gật đầu.
"Nàng ta có vẻ rất ghét ta?" Thẩm Kinh Sương khoanh tay, nhìn ta từ trên xuống dưới, "Sao ta không nhớ mình đã đắc tội với ai nhỉ? Ta nhớ người cuối cùng ta đắc tội là muội muội của Bùi ca..."
"Quên nói với đệ, muội muội ta đã gả đi rồi, đừng trêu chọc muội ấy nữa."
"Gả đi rồi? Chuyện khi nào vậy?"
"Cảnh Vương gia đích thân mở lời với Thánh Thượng, nói rằng đã ngưỡng mộ muội muội ta từ lâu, chắc hẳn sẽ đối xử rất tốt với muội ấy."
...Không, huynh trưởng, hắn đối xử với muội không hề tốt.
...Một chút cũng không.
"...Sao ta không biết nhỉ." Thẩm Kinh Sương tự lẩm bẩm, "Bùi Nguyệt thật không có nghĩa khí gì cả."
Các binh lính hộ tống những nữ nhân sống sót sau kiếp nạn trở về, chỉ còn lại ta và tên liệu tính toán kia không có nơi nào để đi.
Ta kéo lấy vạt áo của Thẩm Kinh Sương.
"Này, không phải nàng rất ghét ta sao?" Chàng đột nhiên cười xấu xa, "Ta không giữ nàng lại đâu, trừ phi nàng cầu xin tiểu gia, rồi khen tiểu gia vừa rồi kiếm pháp siêu phàm."
"...Xin ngài." Ta ngừng lại một chút, nghiến răng nói, "Kiếm pháp siêu phàm."
Nghe thấy giọng của ta, Thẩm Kinh Sương sững người.
Ta tưởng chàng đã nhận ra giọng của mình, ai ngờ chàng lại bĩu môi:
"Hóa ra nàng không câm à."
Ta và tên kế toán kia được ở lại, anh ta không nơi nương tựa, nên đã gia nhập đội tân binh.
Ta nói mình biết nấu ăn, liền được điều đến đội hậu cần.
Vừa bị phân vào nhà bếp, đầu bếp chính, Trương đại trù khoanh tay nhìn ta:
"Thẩm thiếu gia, nha đầu này muốn ở lại chỗ ta thì không sao, chỉ là nàng ta không để lộ mặt thật, ngài không sợ nàng ta là gián điệp à? Bỏ độc vào đồ ăn hại chết huynh đệ thì sao?"
Ta vô thức siết lấy nón che của mình.
Ta còn phải tìm ra tên nội gián kia, không thể để họ nhận ra mình.
"Sợ gì chứ?" Thẩm Kinh Sương gõ nhẹ vào chiếc nón của ta, "Sau này cơm nàng ấy nấu, ta ăn trước."
4.
"Này, nghe gì chưa? Muội muội của Bùi ca từ hôn rồi."
"Thánh Thượng thì không trách tội, chỉ nghe nói Cảnh Vương gia rất thất vọng."
Khi mọi người đang bàn tán, tay ta run lên, bị dầu nóng bắn vào.
"Gả cho Cảnh Vương gia không tốt sao? Gả qua đó, sáng nào cũng có thể uống một bát nước đường trắng, nói không chừng còn được ăn bánh bao trắng mỗi ngày ấy chứ.”
"Tuy muội muội của Bùi ca bị hủy dung, nhưng ta thấy, dù không hủy dung cũng không thể xinh đẹp hơn Tiểu Huỳnh cô nương được." Người lính tên Đại Tráng cười hì hì đưa bát qua, "Tiểu Huỳnh cô nương, cho thêm một bát nữa."
Ta không dám dùng tên Bùi Nguyệt, bèn tự xưng là Tiểu Huỳnh.
Vì tay nghề nấu ăn của ta tốt, ta từng bước từ chân sai vặt trở thành đầu bếp chính của nhà bếp, ngay cả người nghiêm khắc như phụ thân của Thẩm Kinh Sương, sau khi ăn món ta nấu cũng chỉ hừ khẽ một tiếng coi như tán thưởng.
Chỉ là khi ta mới đến đội hậu cần, đã khiến bao người xôn xao, vì trong Thẩm gia quân không có nữ nhân.
Huống chi là một nữ tử như ta, suốt ngày không che mặt thì cũng đội nón.
Đám thiếu niên trong quân rảnh rỗi lại hiếu kỳ, bàn tán về ta không thôi:
“Rượu Tiểu Huỳnh cô nương ủ còn ngon hơn tửu quán lớn nhất thành Trường An.”
“Món nàng nấu cũng tuyệt, hương vị hơn cả nhà bếp trong phủ.”
"Tiểu Huỳnh cô nương còn dịu dàng, chỉ là trời nóng vẫn đeo mạng che mặt, không biết là quá xấu hay quá đẹp nữa."
Lời đồn càng lan, hiếu kỳ càng lớn.
Ta cúi người rửa rau, ngẩng lên đã thấy hai cái đầu đáng ngờ lấp ló bên cửa sổ.
Ta hái hoa ủ rượu, ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt tinh nghịch trên cành cây.
Thoáng cái đã hai tháng trôi qua, tiền cược để vén mạng che mặt của Tiểu Huỳnh cô nương đã lên tới mười con thỏ rừng.
Cuối cùng hôm nay, họ bàn tán về Cảnh Vương phi, rồi lại lôi chuyện của ta ra.
Chiều hôm đó ta ra bờ sông hái rau dại, vừa cúi đầu, chiếc nón đã bị một lực hất văng.
Chiếc nón lăn đi xa, ta thậm chí còn không kịp nhặt lại.
Một thiếu niên nấp ở xa huýt sáo ra lệnh:
"Triệu Tam! Ngươi lên xem thử đi! Xem Tiểu Huỳnh cô nương trông thế nào."
Là tên kế toán hôm đó, hóa ra tên là Triệu Tam.
Anh ta do dự không dám tới, lại bị đám lính cười nhạo:
"Ngươi ngay cả người Ô Tàng cũng có thể nịnh nọt xin tha, nếu Tiểu Huỳnh cô nương tức giận, ngươi xin lỗi nàng là được mà."
"Đúng đúng, quỳ xuống dùng tiếng Ô Tàng ní cũng được."
"Phì, lão tử đây không ưa nhất là loại hèn nhát không có khí phách này!"
...Chắc hẳn vì anh ta từng quỳ gối trước người Ô Tàng, nên bây giờ bị xa lánh hắt hủi không ít.
Cơn nhục nhã trào lên, Triệu Tam mặt trắng bệch, cắn răng chạy tới — ai ngờ vấp phải hòn đá, ngã nhào ngay trước chiếc nón.
Không khí yên ắng trong thoáng chốc, rồi bật nổ tiếng cười vang dội.
"Nghe nói mẫu thân hắn vốn là người Ô Tàng, quả nhiên người Ô Tàng đều hạ tiện."
“Hèn nhát như thế, chẳng lạ!”
Sự sỉ nhục chát chúa và những lời chế nhạo lạnh lùng vang bên tai.
Triệu Tam nằm im bất động, rồi bỗng nức nở.
"Không phải chứ, hắn khóc à?"
"Hahaha... Lại còn khóc nữa? Thật hay giả vậy?"
"Kệ cái tên hèn nhát này đi, chúng ta đi xem Tiểu Huỳnh cô nương!"
Các binh lính không rảnh để ý đến anh ta, mà chạy về phía ta.
Ta chẳng còn chỗ trốn, lưng dựa vào gốc cây, tim đập thình thịch.
Bất ngờ, một lực mạnh kéo ta ngã vào lòng ai đó, ngập trong hương cỏ non.
"Suỵt—"
Là Thẩm Kinh Sương.
Chàng nằm đây đọc sách, thảo nào lúc nãy ta không thấy.
Thẩm Kinh Sương ngồi dậy, chàng quay đi, tiện tay úp cuốn binh thư lên mặt ta.
Nắng rất đẹp, nhẹ xuyên qua tán cây, những bông hoa nhỏ trên cỏ lay động theo gió phát ra tiếng xào xạc, cuốn binh thư khô ráo ấm áp úp trên mặt có mùi mực thoang thoảng, ta thậm chí có thể nhìn thấy một vệt tuyết bạc trên núi tuyết xa xa, nắng chiếu làm mắt ta nóng rát.
"Thiếu, thiếu tướng quân—"