Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mọi người đều cười nói Cảnh Vương gia ngày thường đã dịu dàng, tính tình tốt, quả nhiên sau khi thành gia cũng là kẻ sợ thê.
Trên xe ngựa, Tạ Cảnh hạ rèm, mạnh tay tát ta một cái.
Hắn dễ dàng bóp siết cổ ta, giọng lạnh tanh:
"Cưới nàng về, là ý của Hoàng huynh ta, không phải ý của ta."
"Nhưng nếu nàng làm mất mặt ta, khiến ta mang tiếng bạc đãi chính thất, bất mãn với Hoàng huynh, thì nàng cũng nên cẩn thận tính mạng của huynh trưởng nàng."
Trời dần trở lạnh, lòng ta đối với Tạ Cảnh cũng buốt giá theo.
Ta may mấy bộ quần áo ấm cho huynh trưởng ra trận, nghe nói Bắc Cảnh rất lạnh, ta đã chần đi chần lại các đường kim mũi chỉ.
"Huynh trưởng, chiến sự yên ổn rồi hãy về nhà, muội rất nhớ huynh."
Ta suy nghĩ một lúc, bỗng rơi nước mắt, làm nhòe vết mực.
Ta vội vàng lau khô nước mắt, nhưng nước mắt lại càng rơi nhiều hơn, một lá thư nhà đã không còn đọc được nữa.
"Vương gia đối xử với muội rất tốt, huynh trưởng đừng lo lắng, mong huynh bình an."
Nhưng ta chưa từng nhận được một lá thư hồi âm nào của huynh trưởng.
Sau khi huynh trưởng hy sinh, ta mới biết, huynh chưa từng nhận được bưu phẩm ta gửi, còn thư của huynh cũng đều bị Tạ Cảnh giữ lại.
Ta chất vấn hắn sao lại làm vậy.
"Chỉ là cảm thấy thứ tình huynh muội sâu đậm của các ngươi thật ghê tởm."
Sau này ta quỳ trong tuyết, cầu xin hắn lập cho huynh trưởng một ngôi mộ, hắn từ đã chối không do dự.
Rồi sau, ta và Tạ Cảnh không còn nhìn mặt nhau nữa.
Ta ngày ngày nhốt mình trong phòng, không ăn không uống.
Sau này bệnh ta trở nặng, hắn lại nói không cần chữa trị.
Vì ta chết rồi hắn có thể nạp thê khác.
Nghĩ đến bao nhiêu tủi nhục trong ba năm đã qua, ta nén nước mắt hỏi hắn:
"Nếu đã có quá khứ không vui, vậy ta hỏi Vương gia, tại sao còn chọn ta?"
"Bảy năm trước vào đêm Đông Chí, nàng ở đâu? Vết sẹo trên mặt nàng là vì cứu ai mà có?"
Ngày đó ta cứu một thiếu niên, lại bị dao găm của thích khách rạch vào mặt.
Người đó là Tạ Cảnh sao?
"Là ta, lúc đầu ta cứ nghĩ người cứu ta là Tần La Xu, sau này ta trùng sinh, mới nhìn rõ khuôn mặt của nữ tử đó."
"Là nàng đã cứu ta."
Vậy thì sao?
Cho nên ta nên cảm thán duyên phận trời định, số phận trêu ngươi, rồi khóc lóc thảm thiết làm hòa với hắn sao?
Thật nực cười.
Ta rút tay lại, hắn lại nhìn thấy chiếc vòng mã não trên cổ tay ta.
"Nếu nàng không có ý với ta, tại sao còn đeo chiếc vòng mã não ta tặng? Sống lại một lần, ta cũng không muốn bạc đãi nàng, sính lễ cũng là tất cả những gì ta có."
"Tạ Cảnh, ta không muốn tranh cãi với ngươi về chuyện trùng sinh và ân oán mà ngươi nói, ngươi là Vương gia của Đại Chu, trên chiến trường không chỉ có binh lính, mà còn là con dân của Hoàng gia các ngươi."
"Bất kể lời ngươi nói rằng kết cục không thể thay đổi là thật hay giả, ta vẫn phải cố sức một lần."
6.
"Chưởng quỹ, ông xem, chiếc vòng tay này có thể cầm được bao nhiêu tiền?"
Chiếc vòng này lúc đi ta tiện tay cầm, nghĩ trên đường có thể tháo từng hạt ra bán lấy lộ phí nên mới đeo theo.
Trong trận chiến Nguyệt Minh, bị vây khốn nửa tháng, đạn hết lương cạn.
Một vạn thạch lương, không tính cỏ khô cho ngựa chiến, có lẽ đủ cho mười vạn đại quân ăn trong ba ngày.
Phải chuẩn bị lương thực cho nửa tháng.
Nhưng vận chuyển lương thực ngàn dặm, mười phần chỉ còn lại một.
Ta tính toán đôi chút, bán hết trang sức trên người cũng không kham được nhiều lương thực như vậy.
Hôm qua Tạ Cảnh đã nhắc nhở ta, số sính lễ hắn đặt ở nhà ta có lẽ không ai đụng đến.
Chỉ là hôm nay đụng đến sính lễ của hắn, sau này e là không trả nổi.
...Nhưng thôi, giờ không quản được nhiều như thế.
Ta viết một lá thư gửi về nhà, dặn dò quản gia đổi sính lễ và của hồi môn huynh trưởng dành cho ta thành tiền mặt.
Lại tìm một số hộ kinh doanh rượu và tương ở Nhạn Thành, Bắc Cảnh, thuê kho và hầm trống của họ.
Ta không giỏi tính toán, càng không hiểu liệu ông chủ tiệm lương thực có nhân cơ hội lừa ta không.
"Thẩm tiểu tướng quân, cho ta mượn một người."
Ta đã mượn Triệu Tam.
Anh ta là một cuốn sổ kế toán sống, trước đây thường theo ông chủ đi buôn bán ở khu vực Bắc Cảnh, giá cả thế nào anh ta đều biết rõ.
Anh ta không giống những người lính thô kệch, lại thích sạch sẽ, sẽ giúp ta dọn dẹp nhà bếp và phòng kế toán sạch sẽ, rồi cắm những bông hoa dại anh ta hái dưới chân núi vào bàn làm việc trong phòng kế toán.
"Nếu không có ngươi, ta bị người ta lừa còn phải giúp họ đếm tiền!"
Nghe ta khen, Triệu Tam chỉ mỉm cười e thẹn.
Ngoài việc tăng nguồn thu, còn phải tiết kiệm chi tiêu. Bây giờ chiến sự chưa nổ ra, lương thảo dồi dào, nếu bắt đầu tiết kiệm từ bây giờ, hẳn là có thể đối phó được.
Với lượng lương thực nhiều như vậy, còn phải cân nhắc việc lưu trữ và vận chuyển khi hành quân.
Lương thực làm thành gạo rang và bánh nướng có thể để được lâu, để tiện cho việc hành quân, giấm và muối có thể tẩm vào vải thô.
Thịt ngoài việc ướp muối, Triệu Tam còn dạy ta làm thành thịt khô và phô mai khô như người Ô Tàng.
"Ta còn tưởng ngươi chỉ giỏi tính toán thôi chứ!"
"Là mẫu thân ta dạy, bà ấy trước đây là nô lệ của quý tộc Ô Tàng, bà ấy rất giống Tiểu Huỳnh cô nương, nấu ăn ngon lắm."
Triệu Tam vừa nói xong, đột nhiên nhận ra mình nói sai, vội vàng xin lỗi:
"Ta không có ý nói Tiểu Huỳnh cô nương là nô lệ Ô Tàng..."
Ta bỗng nhớ đến việc người khác nói mẫu thân của Triệu Tam là người Ô Tàng, cũng vì phụ thân là người Hán nên anh ta luôn bị xa lánh.
"Nghe nói nữ tử Ô Tàng xinh đẹp lại giỏi ca múa, nếu ta được như bá mẫu thì tốt quá."
"Nếu một ngày nào đó, Ô Tàng và Đại Chu không còn chiến tranh, Triệu Tam ngươi phải đưa ta đi gặp bá mẫu, bánh xốp rang và bánh sữa của Ô Tàng thật sự rất ngon, nhưng ta làm mãi không được."
Triệu Tam sững người, bỗng đỏ hoe mắt, gật đầu.
Những ngày tiếp theo, mấy chiếc cối đá trong đội hậu cần hoạt động tóe lửa.
Ta mượn thêm cối đá và lừa đen của mấy ông chủ tiệm gạo.
Triệu Tam mấy lần thăm dò hỏi ta, có phải sắp có chiến tranh không.
Mỗi khi có người hỏi, Thẩm Kinh Sương luôn nói là tích trữ lương thực để chuẩn bị tấn công sào huyệt của Ô Tàng, phong vua Ô Tàng làm thần tử của Đại Chu.
"Thẩm tiểu tướng quân! Khiêm tốn đi! Người Ô Tàng không dễ đánh đâu! Đừng chủ quan khinh địch!" Ta ngẩng đầu từ đống gạo lên, lườm chàng một cái.
"Vâng, vâng..." Thẩm Kinh Sương vội vàng gật đầu.
Mà ta không biết Tạ Cảnh dùng thân phận gì để ở lại trong quân đội, người khác không biết hắn là Cảnh Vương gia, chỉ tưởng hắn là một quân sư mới đến.
Buổi chiều hôm đó, ta mệt đến mức ngủ gục trên sổ sách.
Trong cơn mơ màng, ta mơ thấy Thẩm Kinh Sương.
Vị tiểu tướng quân oai phong lẫm liệt ngày nào giờ đây đeo gông gỗ nặng trịch, cả người đẫm máu sắp chết đi về phía pháp trường.
Dọc đường bị chửi mắng, chàng đều không để tâm, chàng ngơ ngác ngẩng đầu nhìn về phương Bắc.
Chàng không chịu quỳ xuống hành hình, đao phủ mấy lần đá vào đầu gối chàng, chàng vẫn đứng vững, mở miệng nói gì đó.
Tiếc là tiếng chửi mắng ùng ục ồn ã như nước sôi, chàng nói gì cũng chẳng ai nghe thấy.
Đao phủ giơ đao lên, làm mắt ta chói loá.
"—Thẩm Kinh Sương!"