Chán Ghét Nhau - Chương 6

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Ta bật dậy, hoảng loạn nhìn xung quanh.


...Tạ Cảnh mặt mày sầm sì ngồi bên cạnh ta, Thẩm Kinh Sương mặt đỏ bừng không nhìn ta, Triệu Tam cúi đầu gảy bàn tính, giả vờ không nghe thấy.


Thẩm Kinh Sương là người phá vỡ sự im lặng trong phòng, vội vàng nhét con mèo con vào tay ta, như thể con mèo nóng lắm vậy:


"Mèo, mèo, mèo nàng muốn đây."


Thẩm Kinh Sương sao vậy?


"Tiểu Huỳnh cô nương, cô ngủ chưa đầy nửa canh giờ, đã gọi tên Thẩm tiểu tướng quân chín lần."


"Rồi mặt Thẩm tiểu tướng quân cứ thế đỏ dần lên." Triệu Tam tốt bụng nhắc nhở.


...Bây giờ giả vờ ngủ tiếp còn kịp không?


...Chắc là không kịp nữa rồi.


Tạ Cảnh nhìn ta với ánh mắt phức tạp khi ta úp mặt vào sổ sách:


"Nàng làm những việc này, cuối cùng cũng đổ sông đổ biển, chẳng phải đều mất trắng sao."


Ta bận ôm mấy chú mèo con Thẩm Kinh Sương mang đến, không có tâm trí tranh cãi với hắn:


"Vậy thì cũng phải tạo ra một con sóng to nhất, đẹp nhất."


"Nàng vẫn như xưa." Nghĩ đến quá khứ, Tạ Cảnh bỗng cười, "Lúc đầu ta cũng nghĩ mình chắc chắn sẽ chết, nhưng cô bé đó đã nói với đại phu, dù thuốc có đắt thế nào, cũng phải thử một lần."


...Nói những lời không thực tế này, chẳng bằng cho ta chút tiền cảm tạ.


"Ta nhớ đã cứu ngươi lúc đó."


Nghe ta nhắc đến chuyện xưa, Tạ Cảnh vui mừng ra mặt.


"Tốn ba lạng bạc, bây giờ tính ngươi hai phần lãi, bảy năm làm tròn, đưa ta năm mươi lạng bạc."


Nụ cười của Tạ Cảnh cứng lại.


Trong lúc nói chuyện, ta bận bắt một con mèo tam thể chạy trốn trên đất, ngẩng đầu lên, trên đầu Thẩm Kinh Sương còn có một con mèo con màu cam.


Thẩm Kinh Sương ngồi xổm xuống, ngoan ngoãn để ta bế chú mèo cam xuống.


Ta vuốt lại tóc trên đầu cho chàng, quay đầu lại thấy Tạ Cảnh mặt mày đen xì.


"Ngươi sớm về kinh đi." Ta thở dài.


"Nàng không muốn gặp ta nữa?"


"Ngươi ở đây chỉ lãng phí lương thực."


7.


Trời ngày một lạnh, Bắc Cảnh tháng mười tuyết bay, tháng mười một đã lạnh đến mức ngủ không dậy nổi.


Hai ngày trước Đông Chí, ta ngày nào cũng dậy sớm, tất bật chuẩn bị bánh chẻo cho ngày Đông Chí.


Cứ đến mùa đông, trời đất đóng băng, vận chuyển càng khó khăn hơn, để tiện cho quân dân trao đổi hàng hóa, chợ quân đội thường mở cửa lâu hơn.


Ngày Đông Chí là một ngày lễ lớn ở Bắc Cảnh.


Triệu Tam không quen uống rượu mạnh của Bắc Cảnh, bèn nói về rượu Huệ Tuyền ở quê anh ta, là loại hảo hạng dâng vua.


"Vậy đợi chiến sự kết thúc, chúng ta phải đến xin rượu của Triệu Tam thôi!"


Họ khoác vai Triệu Tam, không còn chút bất hòa nào như ngày trước.


Khi mọi người đang bận rộn vui vẻ, ta buồn bã ngồi một bên.


"Miêu nha đầu cô nương, cô không ăn à?" Đại Tráng lại gần.


Vì mấy con mèo bắt chuột mà Thẩm Kinh Sương tặng, các binh lính trêu chọc gọi ta là Miêu nha đầu cô nương.


Ta lắc đầu, càng gần đến ngày đó, tâm trạng ta càng không vui nổi.


"Nào, uống rượu đi! Uống rượu vào tâm trạng sẽ tốt hơn!"


Họ cười hì hì đưa cho ta một bát rượu mạnh.


Ta ngửa cổ uống cạn, dựa vào cửa, nhìn huynh trưởng.


Huynh ấy là thiên phu trưởng, vì tính tình tốt lại thưởng phạt phân minh, nên binh lính dưới trướng rất nể phục.


"Này, Tiểu Huỳnh cô nương có vẻ rất thích Bùi ca của chúng ta, say rồi mà vẫn cứ nhìn huynh ấy chằm chằm."


Ta thấy huynh trưởng và Tạ Cảnh như bị sặc, ho sù sụ.


"Bùi ca nhà chúng ta chưa có gia đình, chúng ta làm mối nhé? Tiếc là không biết Tiểu Huỳnh cô nương trông thế nào."


"Đừng trêu chọc cô nương." Huynh ta đấm mạnh vào người kia, cười áy náy với ta, "Tiểu Huỳnh cô nương đừng để ý."


Thẩm Kinh Sương xuất hiện đúng lúc, chàng vén rèm cửa, chắc là vội vàng chạy đến, trên lông mi còn đọng sương tuyết:


"Tiểu Huỳnh, cho nàng xem một thứ."


Chàng bí ẩn kéo ta chạy ra ngoài.


"Các huynh đệ nhìn nhầm rồi, đây mới là một cặp!"


"Ngay cả sáo nhạn cũng tặng cho Tiểu Huỳnh cô nương rồi, xem ra sắp được uống rượu mừng rồi."


Tiếng trêu chọc phía sau không ngớt.


Tử Táp chạy rất nhanh, vó ngựa tung lên tuyết như những vì sao vụn, tiếng gió rít sau tai.


"Đến rồi!"


Trăng đã lên, soi rọi cánh đồng tuyết trắng như sương như ngọc.


Đây là lưng chừng núi, chúng ta ngồi xuống đất, mặt trăng trước mắt gần như sắp rơi lòng.


"Nơi ngắm trăng tuyệt vời này, ngoài ta ra không ai biết đâu." Thẩm Kinh Sương rất đắc ý.


Phì, ta biết từ lâu rồi.


Lúc đó ta và huynh trưởng cùng ở Bắc Cảnh, Thẩm Kinh Sương thường kéo huynh trưởng đòi tỷ thí.


Ta ôm chân huynh trưởng, không chịu nhường huynh cho Thẩm Kinh Sương, đẩy chàng ngã một cái rõ đau.


Thẩm Kinh Sương bị gãy một chiếc răng, liền chạy đến đây khóc.


Khi Thẩm tướng tìm thấy chàng, chàng đang khóc rất thương tâm, nói rằng mình không có răng, sau này sẽ không lấy được thê.


"Cùng lắm thì ta gả cho ngươi, khóc cái gì mà khóc!" Ta lại rất coi thường Thẩm Kinh Sương hay khóc nhè.


Lúc đó chỉ là lời nói đùa của trẻ con, không ai coi là thật.


Hơn nữa thế sự đổi thay, ta không bao giờ trở lại Bắc Cảnh nữa, chàng cũng chưa từng đặt chân đến kinh thành.


Sau này cũng chẳng có giao du hay câu chuyện xưa gì, chẳng qua là chàng chết, ta cũng chết.


"Này, cái đó... Tiểu Huỳnh, nàng thích kiểu nam nhân nào?"


Thẩm Kinh Sương giả vờ vô tình hỏi, rồi lại quay đầu đi như để che giấu.


Ta thấy tai chàng đỏ bừng, có lẽ là do lúc nãy cưỡi ngựa bị lạnh.


"Hai mắt, một mũi, một miệng."


Ta nói một câu, Thẩm Kinh Sương vẽ vài nét trên tuyết, chàng bĩu môi:


"Ai cũng trông như vậy, có gì lạ đâu?"


"Vậy chàng thích kiểu nữ tử nào?"


Chàng bỗng bắt chước ta, vẽ từng nét cẩn thận trên tuyết.


Cũng là hai mắt, một mũi, một miệng.


"Chàng cũng qua loa."


Chúng ta im lặng nhìn hai hình vẽ nguệch ngoạc.


"Đây là ta mua ở chợ quân đội, cho nàng này."


Đó là một chiếc mạng che mặt được làm rất tinh xảo, là thứ mà các cô gái Ô Tàng sẽ đeo khi xuất giá, sợi vàng khảm những viên ngọc bích lấp lánh, khi rung động tạo ra vạn điểm sao lấp lánh.


"Cái này... đeo mát hơn cái kia." Thẩm Kinh Sương gãi đầu.


Chàng chắc không biết, ta không phải vì thích mà đeo mạng che mặt.


Thấy ta im lặng, Thẩm Kinh Sương có chút khó xử, chàng suy nghĩ một lát:


"...Nếu nàng không thích, thì cứ coi như chưa thấy, ta, ta đổi quà khác."


Không biết tại sao, ta bỗng nhớ đến sự chán ghét của Tạ Cảnh đối với vết sẹo trên mặt ta, và chiếc váy trắng tinh bắt chước Tây Thi đó.


Món trang sức vàng này vô cùng tinh xảo, một nữ tử mười bảy tuổi, sao có thể không thích làm đẹp.


Ta đoán Thẩm Kinh Sương đã biết ta là Bùi Nguyệt, nhưng năm chúng ta chia xa, ta mới chín tuổi, trên mặt cũng không có vết sẹo này.


Có lẽ khi thấy vết sẹo trên mặt ta, Thẩm Kinh Sương sẽ không đối xử tốt với ta như bây giờ nữa.


Chàng sẽ ghét bỏ ta như Tạ Cảnh, hoặc cảm thấy khó xử với tình cảm đã từng bộc lộ.


So với việc có được rồi lại mất đi, ta thà chưa từng có.


Ta cúi đầu, cởi mạng che mặt ra.


Thẩm Kinh Sương vội che mắt lại, quay mặt đi.


Ta nhẹ nhàng kéo vạt áo chàng, chàng ngạc nhiên quay lại, trên mặt lại nở nụ cười rạng rỡ:


"Ta biết ngay nàng là Bùi Nguyệt mà!"


Ta lo chàng không nhìn rõ vết sẹo trên mặt mình, bèn chỉ cho chàng xem.


Chàng mới sững người, lại cúi đầu nhìn nét vữ trên đất, suy nghĩ một lát, rồi dùng tay vẽ một nét lên mặt người trong tranh.


Một nét ngang.


Giống hệt vết sẹo ngang trên mặt ta.


Chàng nhìn ta rất nghiêm túc, không còn chút vẻ trêu chọc nào như thường ngày, cười nói:


"Bùi Nguyệt, đây là nữ tử ta thích."


Ta sững người, không dám nhìn chàng.


May mà lúc này Tạ Cảnh đã đến, hắn ghìm ngựa, mặt mày tối tắm nhìn Thẩm Kinh Sương, rồi lại cười đưa tay về phía ta:


"Nguyệt nhi, về với ta đi."

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo