Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
10.
Chiến sự đã yên, nhà họ Thẩm trở về kinh thành báo công.
Huynh trưởng đưa ta cùng về kinh, định bán nhà ở kinh thành, rồi không bao giờ trở lại nữa.
Ta vốn đang nghĩ sính lễ của Tạ Cảnh phải trả thế nào, Thẩm Kinh Sương bảo ta không cần lo, chàng sẽ giải quyết món nợ này.
Nhưng Tạ Cảnh không nhận số tiền này, sau khi trả lại còn nói sính lễ đã được mang về nguyên vẹn, không biết Thẩm tiểu tướng quân vô cớ cho hắn nhiều bạc như vậy để làm gì.
Suy nghĩ một chút về đầu đuôi câu chuyện liền hiểu ra, không phải Tạ Cảnh lương tâm trỗi dậy.
Mà là số tiền này, Hoàng thượng chỉ cần điều tra một chút, sẽ biết là sính lễ của Tạ Cảnh.
Vậy tiền của Tạ Cảnh, sao lại được đưa vào quân đội, Hoàng thượng khó mà không nghi ngờ.
Gây họa cho mình, chẳng bằng giả vờ mang mười tám chiếc rương rỗng đó về.
Giống như nội dung của thánh chỉ đó rốt cuộc là gì, cả Hoàng đế và nhà họ Thẩm đều giả vờ ngốc, tỏ ra một bộ dạng vua nhân từ thần trung thành.
Khi luận công ban thưởng, Thẩm Kinh Sương không đòi hỏi gì, chỉ yêu cầu Ô Tàng liệm xác Triệu Tham cẩn thận rồi đưa về.
Mọi người đều biết chàng muốn đưa Triệu Tam về quê hương, chôn cất tử tế.
Thẩm Kinh Sương uống cạn một ly rượu, rồi nhìn Hoàng đế đầy ẩn ý nói, kẻ phản bội đáng tội phải phanh thây bêu đầu, treo trên cổng thành để hắn lưu danh ô nhục muôn đời.
Hoàng đế bị rượu sặc một tiếng, ho khan vài tiếng đầy ngượng ngùng.
Mọi chuyện đã ổn thỏa, đúng vào dịp Tết Nguyên Tiêu.
Tết Nguyên Tiêu ở kinh thành rất náo nhiệt, cây lửa hoa bạc, đèn lồng gần như thắp sáng cả nửa bầu trời.
Mọi người đều ăn mặc lộng lẫy đi chơi, nam nhân cài hoa, đeo ngọc hoặc thoa phấn, hương thơm thoang thoảng.
Các thiếu nữ áo lụa thơm gió, đua nhau trang điểm lộng lẫy, với những chiếc mão ngài bướm lộng lẫy đến kinh ngạc hay những chiếc ngọc cấm bộ khảm vàng nạm ngọc.
Ánh đèn soi rọi một thời thái bình thịnh vượng, người người tấp nập.
"Lần này coi như đã chọc giận Ô Tàng triệt để, Thánh Thượng càng không dám động đến chúng ta, phụ thân đã xin cho nhà họ Thẩm đời đời trấn thủ Bắc Cảnh."
"Ta không phải bán mạng cho tên vua chó đó và nhà họ Tạ, ta là vì bá tánh sau lưng Bắc Cảnh."
Thẩm Kinh Sương suy nghĩ một lúc, cẩn thận hỏi ta,
"Nàng đã suy nghĩ kỹ chưa, ta nghe Bùi ca nói sau này nàng cũng không về kinh thành nữa?"
Ta gật đầu, nhưng lại nghĩ đến lời Tạ Cảnh nói trên vách đá hôm đó:
"Lúc đầu ta gả cho hắn, sau ba năm hôn nhân lại trùng sinh một lần, tính cả kiếp trước cũng coi như tái giá."
"Còn những lời Tạ Cảnh nói, ta lấy lòng hắn, cũng là thật."
Ta đứng lại, im lặng nhìn Thẩm Kinh Sương.
Thực ra ta cũng sợ.
Sợ chàng nghe lọt tai lời của Tạ Cảnh, sợ chàng nghĩ ta lẳng lơ, phóng đãng, sợ chàng có khúc mắc trong lòng.
"Vậy hắn có đối xử tốt với nàng không?"
"Không tốt." Ta suy nghĩ một lúc, "Cho nên chàng có thể suy nghĩ lại, nhỡ chàng hối hận..."
"Ta hối hận, hối hận ngày đó không đánh hắn một trận ra trò."
Ta sững người, còn muốn giải thích thêm với chàng.
Thẩm Kinh Sương lại không để tâm, chàng vội kéo ta đi xem thứ chàng đã chuẩn bị.
Lại là đến Ngọc Y Lâu, nơi có tay nghề may vá giỏi nhất kinh thành.
Thợ trang điểm cười tươi thay cho ta chiếc áo lụa trắng và váy nguyệt hoa, ánh đèn trong phòng chiếu lên chiếc váy, rực rỡ như ánh trăng.
Sau khi thoa phấn trang điểm xong, người thợ lại gặp khó khăn trong việc chọn trang sức.
Ta bỗng nhớ đến chiếc mạng che mặt ngọc bích mà Thẩm Kinh Sương tặng.
"Đây là trang sức của Ô Tàng sao? Lúc thánh nữ Ô Tàng vào kinh, chúng ta chỉ được nhìn từ xa, không ngờ lại tinh xảo đến vậy!"
Các thợ trang điểm chuyền tay nhau xem, trầm trồ khen ngợi.
Mạng che mặt che đi vết sẹo ngang, ta ngơ ngác nhìn mình trong gương.
Chuỗi hạt tinh xảo, mỗi khi cười nói lại tạo ra vạn điểm vàng lấp lánh, tôn lên vẻ đẹp vừa đáng yêu vừa quyến rũ của người trong gương, rạng rỡ động lòng người.
"Cô nương mặc chiếc áo trắng ngà này, thật giống như bông hoa huệ đọng sương."
"Trên phố này nhân dịp hội đèn, có không ít nam tử chưa lập gia đến xem mặt, tiểu tướng công chắc phải hối hận rồi."
"Cô nương đi nhanh đi, tiểu tướng công đợi sốt ruột rồi." Các thợ trang điểm cười hì hì đẩy ta ra ngoài.
Ngoài cửa, Thẩm Kinh Sương đang cầm bánh mạch nha và tò he, trên cổ tay còn treo một chiếc đèn lồng thỏ.
Ta vỗ vai chàng, chàng quay đầu lại, rồi sững sờ ở đó.
"Đẹp không?"
Chàng ngơ ngác nhìn ta, hồi lâu không nói gì, nhưng mặt đã đỏ bừng, gật đầu.
Dọc đường hoa đăng tinh xảo rực rỡ, Thẩm Kinh Sương lại lơ đãng, ta cười quay đầu lại bỗng bắt gặp ánh mắt của chàng.
Chàng như bị điện giật, vội quay đầu đi, hấp tấp chỉ vào chiếc đèn lồng đơn giản:
"Nàng xem chiếc đèn lồng này, đẹp, đẹp quá!"
...À, đó là biển hiệu trước cửa tiệm người ta, không đẹp chút nào.
Có lẽ vì chiếc đèn lồng thỏ Thẩm Kinh Sương mua quá tinh xảo, nên nhiều công tử lại gần hỏi chiếc đèn lồng thỏ này mua ở đâu.
Ta không hiểu, chỉ là loại đèn lồng thỏ thường thấy bên đường, mười đồng một chiếc.
Rồi từ hỏi về đèn lồng thỏ, đến hỏi ta là nữ nhi nhà ai, đã có hôn phối chưa.
Càng nhiều người hỏi, sắc mặt Thẩm Kinh Sương càng tối sầm lại.
Tai của chiếc đèn lồng thỏ dán không chắc, lăn lông lốc xuống đất.
Ta vội đi nhặt, nhưng lại bị một người khác nhặt trước, đưa cho ta.
"Cảm ơn công tử."
Ánh mắt chạm nhau, chúng ta đều sững sờ, là người quen cũ, Tạ Cảnh.
Ánh mắt hắn đầy kinh ngạc, dường như không tin đó là ta:
"...Nàng là Bùi Nguyệt?"
Sợ đến mức Thẩm Kinh Sương ngay cả đèn lồng thỏ cũng không cần nữa, nhét đèn vào tay Tạ Cảnh, hung dữ nói:
"Hời cho ngươi rồi!"
Nhân lúc Tạ Cảnh còn đang ngẩn người, Thẩm Kinh Sương vội kéo ta qua cầu.
Nơi này không có ai, chàng mới hơi yên tâm, bực bội ngồi xuống bãi cỏ.
"Ta không nên tặng nàng cái này, lúc đầu ta còn tưởng nàng thích đeo, mới..."
"Nàng đeo cái này rõ ràng là hoa huệ mạ vàng, thừa thãi."
"Ngày mai! Không đúng, tối nay về Bắc Cảnh luôn, không bao giờ quay lại nữa!"
"Ta cũng không phải ghen, chỉ là, là nhìn Tạ Cảnh, nhìn cả nhà họ Tạ đều không vừa mắt!"
Chàng càng nói, vẻ ghen tuông càng lộ rõ.
"Ta cảm thấy vết sẹo trên mặt mình thật xấu xí."
Chàng bỗng ghé sát tai ta, lo lắng nắm lấy tay ta, nhìn ta với ánh mắt cẩn thận:
"Sẹo trên người ta còn nhiều hơn nàng."
"Nàng sẽ ghét bỏ ta sao..."
Không biết tại sao, chàng mặc đồ kín mít, từ yết hầu trở xuống không hở một chút nào, lại bỗng khiến mặt ta nóng bừng.
Ta ghé sát tai chàng, cười nói:
"Ta vốn định trêu chàng vài câu, nói rằng miễn cưỡng không ghét bỏ."
"Nhưng chuyện thích chàng, ta cũng thực sự không thể nói dối lòng mình."
Lúc này trăng sáng vằng vặc, hoa mai nở rộ bên hồ, cũng không kìm được lời thì thầm của gió xuân, thổi bay một vùng tuyết thơm.
Cánh hoa bay lả tả rơi xuống nước, nhưng có một hai cánh lướt qua môi, gợn lên những vòng sóng lăn tăn.
Xa xa pháo hoa rực rỡ, nhân gian náo nhiệt ồn ào.
Còn nơi vắng vẻ, một vầng trăng rất đẹp, lại chỉ thích soi rọi người đoàn viên