Chán Ghét Nhau - Chương 8

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

"Hóa ra một năm nay, Nguyệt nhi đã tích trữ nhiều lương thực cho chúng ta như vậy."


"Nguyệt nhi thật lợi hại."


Nhìn khuôn mặt của huynh trưởng, ta mới nhận ra mình không sợ chết, chỉ sợ phải xa huynh.


"Thua trận là do chủ tướng vô năng? Ta? Vô năng?" Thẩm Kinh Sương dựa vào thanh trường thương, nhướng mày, "Bản tướng quân muốn xem cái mệnh này..."


"Thiếu tướng quân, ngài không phải là chủ tướng." Huynh trưởng kịp thời phá vỡ khoảnh khắc "trẻ trâu" của Thẩm Kinh Sương.


Ta khẽ bật cười.


Thấy tâm trạng ta đã bình tĩnh lại, huynh trưởng và Thẩm Kinh Sương đồng thời quay đầu nhìn Tạ Cảnh.


Một thương một kiếm tức thì tuốt vỏ, chĩa thẳng vào cổ họng Tạ Cảnh, huynh trưởng và Thẩm Kinh Sương mặt mày sầm sì, đồng thanh nói:


"Cút!"


Nhưng thời gian không còn nhiều nữa.


Ô Tàng có được bản đồ bố phòng, đã chiếm được bảy phần ưu thế.


"Đêm nay tấn công trước, ra tay trước chiếm lợi thế."


Gió thổi vù vù, Thẩm Kinh Sương chuẩn bị năm đội kỵ binh nhẹ để đánh bất ngờ.


Thẩm Kinh Sương sắp đi rồi.


Chàng dường như đã trưởng thành hơn rất nhiều trong một đêm, không còn vẻ cợt nhả thường ngày.


Ta đứng dưới vọng gác tiễn chàng.


Chàng muốn nói điều gì đó, mấy lần do dự cuối cùng cũng cúi người từ trên lưng ngựa xuống, nghiêm túc nhìn ta:


"Ta sợ ta không trở về được nàng sẽ buồn, nên muốn nói dối, nói với nàng rằng ngày đó ta lừa nàng, ta không thích nàng, một chút cũng không thích."


"Nhưng ta đã suy nghĩ rất lâu, thực sự không thể nói dối lòng mình."


"Bùi Nguyệt, ta rất thích nàng."


Ta ngẩng đầu, dưới ánh đuốc nhìn chàng.


Đây là lần đầu tiên ta nhìn kỹ chàng.


Chàng tuấn mỹ, mày kiếm mắt sao, mái tóc đuôi ngựa buộc cao đậm chất thiếu niên.


Gió tuyết Bắc Cảnh mài giũa đôi mắt chàng trở nên sắc bén, nhưng lông mi lại đen dày và dài, khi cúi đầu xuống như có con bướm đen mảnh mai đậu lại, đôi cánh phủ một bóng mờ trên mặt chàng.


Còn ta thì sao? Ta đối với chàng là gì?


Thích? Thương hại? Cảm kích?


Thời gian này bận rộn, ta chưa từng nhìn thẳng vào lòng mình.


"Thôi được rồi, đừng ép mình nữa, ta có thể đợi nàng suy nghĩ kỹ."


"Đừng vì thương hại ta, động viên ta, hay cảm thấy bây giờ không khí rất tốt mà đồng ý với ta."


"Ta phải đi rồi, nếu ta may mắn sống sót trở về, nếu nàng cũng thích ta..."


"Ta muốn thấy nàng mặc chiếc váy đẹp nhất, đợi ta dưới cổng thành."


"Mặc dù trong mắt ta, nàng mặc gì cũng đẹp."


Thẩm Kinh Sương đi rồi.


Ta mơ màng cùng quân y chuẩn bị nước sôi, sắc thuốc.


Người khác nói gì với ta, ta đều không nghe vào tai.


"Tiểu Huỳnh cô nương? Cô bị sốt à?" Quân y mấy lần sờ trán ta, "...Lạ thật, không ho không sổ mũi, sao lại sốt."


Không ai biết, lúc này tim ta đang run lên theo ánh lửa bập bùng, lần nào cũng là vì chàng.


Đến canh ba, khi trời bên ngoài tờ mờ sáng.


Nghe tin do thám báo, Thẩm tiểu tướng quân đã thành công, đốt cháy kho lương của địch, quân địch sĩ khí sa sút.


"Kẻ lâm trận bỏ chạy, chém tại chỗ; kẻ bị thương ở lưng, coi như đào ngũ đều chém; đao phải thấy máu, người phải bị thương, kẻ trái lệnh, chém!"


Quân lệnh đã ban, đại quân xuất chinh.


Khói thuốc trước mắt lượn lờ tan đi, ta thầm cầu xin các vị thần linh, nhất định phải phù hộ cho họ bình an trở về.


9.


Ta cứ ngỡ chờ đợi sẽ rất khó khăn.


Nhưng khi bận rộn, lại không cảm nhận được thời gian thấm thoát dần qua.


Băng bó cầm máu cho thương binh, nấu thuốc, giặt giũ quần áo...


Đến khi ta nhận ra thời gian trôi, đã có tin thắng trận truyền về.


Chỉ có tin thắng trận, không có tin tốt lành của Thẩm Kinh Sương.


Họ nói, phó tướng của địch dẫn đội truy kích, Thẩm Kinh Sương dường như đã liều lĩnh khinh địch, dẫn người vây sau lưng địch, sau đó không ai thấy chàng nữa.


Chén trà trên tay ta đột ngột rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh.


"Tiểu Huỳnh cô nương?"


"...Ta không sao."


Ta ngồi xổm xuống đất nhặt từng mảnh vỡ của chén trà, mặc cho máu và nước mắt cứ từng giọt rơi mà không hề hay biết.


Đèn hoa ăn mừng từ Bắc Cảnh thắp sáng đến tận kinh thành.


Mọi người chuẩn bị đốt pháo hoa, Thẩm tướng quân và huynh trưởng không nỡ làm mất hứng, cố gắng không để lộ một chút lo lắng nào về Thẩm Kinh Sương.


"Con à, con đi xem pháo hoa cùng họ đi."


"Không sao đâu ạ." Ta lau mồ hôi trên trán, gượng cười, "Con bận rộn cũng tốt, còn nhiều thương binh cần chăm sóc."


Bận rộn, ta sẽ không đau lòng nữa.


"Nếu vào kinh báo công, con hy vọng ngài hãy cẩn thận..."


Một vị vua bán đứng tướng sĩ để cầu vinh, đã không còn đáng để họ trung thành.


Ta sợ sẽ có một bữa tiệc Hồng Môn.


"Chuyện con lo ta biết, yên tâm đi con." Thẩm tướng quân lại nói, "Triệu Tam đã trộm thánh chỉ đó mang đến Ô Tàng, nhưng từ tình hình giao chiến của chúng ta với Ô Tàng xem ra, họ dường như không biết tình hình bố phòng của chúng ta, thật lạ..."


Trong lúc suy tư, bên ngoài truyền đến tin vui:


"Đại tướng quân! Thẩm tiểu tướng quân đã trở về!"


Ai?


Thẩm Kinh Sương đã trở về?


Ta vội vàng chạy ra ngoài.


Vừa lúc có pháo hoa, soi sáng cả một vùng tuyết.


Ngoài pháo hoa và tuyết, cuộc tái ngộ không hề lãng mạn.


Tay ta đầy máu me, ngay cả quần áo cũng không kịp thay.


Chàng mặc quần áo của lính Ô Tàng, khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ mệt mỏi.


Nhưng tiếng gió gào thét và những chùm pháo hoa rực rỡ, ta đều không nghe thấy, không nhìn thấy.


Ta đứng yên nhìn người trước mắt, thế giới trong khoảnh khắc trở nên tĩnh lặng, ngay cả tiếng tim đập cũng lớn hơn tiếng tuyết rơi bên tai.


"Ta, ta bị lạc đường..."


"Triệu Tam đã mang Tử Táp đi... ta, ta liền bị lạc..."


"Ta không có không nghe lời nàng, không có khinh suất khinh địch..."


Ta nghe thấy tiếng nước mắt mình rơi tí tách.


Không đợi chàng giải thích tiếp, giây sau ta đã ôm chầm lấy chàng.


Thẩm Kinh Sương sững sờ tại chỗ, khi hoàn hồn lại liền ôm chặt lấy ta:


"Ta về rồi, nàng yên tâm."


"Nhưng ta không mặc váy đẹp."


"Đã rất đẹp rồi."


Không biết qua bao lâu, ta mới nhận ra điều gì đó, đỏ mặt buông tay ra.


Mọi người xung quanh quay đầu đi, gật đầu khen ngợi bầu trời đen kịt:


"Pháo hoa này đẹp thật."


"Đúng vậy, trăng cũng đẹp."


Huynh trưởng và Thẩm tướng quân nhìn nhau từ xa, mỉm cười gật đầu.


Ngoài Tử Táp ra, Thẩm Kinh Sương còn mang về một lá thư của Triệu Tam.


Thẩm Kinh Sương nói, khi Tử Táp tìm thấy chàng, lá thư đó được buộc trên cổ Tử Táp.


Nét chữ vội vàng, vết máu viết khó đọc, chỉ miễn cưỡng nhận được mặt chữ.


Triệu Tam không nói đã đi đâu, cũng không nói mục đích là gì.


Thư chỉ có vài dòng ngắn gọn:


"Triệu Tham bất mãn Tạ Diễm hôn quân vô đạo, Thẩm tướng thưởng phạt bất công, nên trộm thánh chỉ để hả giận riêng."


Ký tên là Triệu Tham.


Cách hai dòng.


"Trừ nợ Chu chưởng quỹ ba lạng bạc, các khoản nợ khác đã thanh toán xong."


"Nếu có thể trở về, nhất định mời Tiểu Huỳnh cô nương uống rượu Huệ Tuyền quê nhà."


Ký tên lại là Triệu Tam.


Tên anh ta là Triệu Tham, không phải Triệu Tam.


Ngày đó anh ta nghe được cuộc tranh cãi của ta và Tạ Cảnh, biết được thánh chỉ đó là mấu chốt của thành bại.


Anh ta đến phòng kế toán trộm sáo nhạn và thánh chỉ, cưỡi Tử Táp chạy về phía doanh trại Ô Tàng.


Dùng một lá thư máu, phủi sạch tội danh trộm thánh chỉ của tất cả mọi người.


Do thám của Ô Tàng nói Triệu Tham nhân cớ dâng thánh chỉ, đã giấu một con dao trong tay áo, đâm bị thương phó tướng của Ô Tàng.


Và khi anh ta bị khống chế, thánh chỉ vẽ bản đồ bố phòng đó, đã sớm bị máu tươi thấm ướt, không còn nhìn ra một chữ nào.


Người Ô Tàng tưởng Hoàng đế Đại Chu đang dùng kế trong kế, giả vờ hòa đàm bán đứng tướng sĩ, thực chất là trên dưới một lòng.


Dù sao người Trung Nguyên nổi tiếng là xảo quyệt.


Người Ô Tàng đã trói Triệu Tham lại, dùng hết mọi cực hình, anh ta không hé răng một lời.


Cuối cùng khi tắt thở, chỉ nghe thấy anh ta nói một câu bằng tiếng Ô Tàng:


"...Nương ơi."


Cho đến chết, Triệu Tham cũng không bán đứng chúng ta.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo