Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
24
Hình như tôi bị cuốn vào câu chuyện trọng sinh báo thù của Sở Giang Dã rồi.
Kiếp trước chắc anh bị Lương Tiêu Tiêu hại thảm lắm nên mới hận đến vậy.
Vậy còn tôi ở kiếp trước thì sao?
Tôi đã làm gì để kiếp này anh cưng chiều tôi như vậy?
Rốt cuộc anh yêu tôi, hay chỉ mượn tôi để bù đắp cho người con gái xa lạ ở kiếp trước đó?
"Sao thế? Con với cái anh chồng cuồng vợ kia cũng có lúc cãi nhau cơ à?"
Ở nhà mẹ trốn được ngày thứ năm, cuối cùng bà cũng hết kiên nhẫn đuổi tôi về.
"Chật chội muốn chết, không về cái biệt thự to đùng của con đi còn ở đây làm gì?"
Tôi không biết làm kí hiệu thế nào để giải thích chuyện phức tạp này, nghĩ tới nghĩ lui chỉ hỏi bà một câu:
[Mẹ thấy bọn con có yêu nhau không?]
Mẹ tôi nhìn tôi bằng ánh mắt như thể vừa gặp ma:
"Ít nhất nó đâu có làm gì tổn thương con đâu. Cái miệng thì cứ nói chia tay, mẹ chờ từ mùa xuân sang mùa đông, đợi thêm nữa chắc ôm cháu luôn quá. Nó dính lấy con 24/7 như keo con voi, con không có cơ hội nói rõ ràng với nó à? Còn giả vờ lắm trò gì vậy!"
Mắt tôi đỏ lên vì ấm ức, mẹ tôi "chậc" một tiếng, lục trong ngăn kéo nhỏ lấy ra một xấp giấy tờ.
Ba năm trước, Sở Giang Dã năn nỉ rất lâu bà mới chịu ký vào.
"Con cũng biết vì cái người cha khốn nạn của con mà mẹ luôn phản đối con yêu đương, kết hôn…”
"Nhưng lúc ấy có đứa ngốc tự mang tiền đến tận cửa, nếu sau này con và Sở Giang Dã ly hôn, mẹ với con có thể chia toàn bộ tài sản của nó. Ly hôn vì lý do gì cũng được.”
"Nó nói cái gì mà kiếp trước nợ con, nhìn là biết não có vấn đề. Nhưng ba năm nay mẹ nhìn thấy rõ, nó thật lòng với con."
Thì ra là vì cái này sao?
Cái gì mà kiếp trước.
Tim tôi nghẹn lại khó chịu, mẹ tôi bất ngờ đẩy tôi từ sau lưng:
"Muốn gặp nó, muốn hỏi rõ thì xuống mà tìm nó đi.”
"Dù sao xe nó cũng đậu dưới tầng suốt, nửa đêm cứ như bảo vệ ngồi dưới đó hút thuốc, nhìn chướng mắt phát ghét hai đứa lắm đấy!”
"À đúng rồi, sau lần khám sức khỏe trước mẹ khỏi bệnh rồi. Bác sĩ nói chậm thêm vài tháng nữa là to chuyện, may mà con dẫn mẹ đi khám sức khỏe…"
25
Chuyện khám sức khỏe cũng là do anh nhắc nhở tôi suốt, hàng năm anh đều nhớ và nhắc nhở tôi.
Sở Giang Dã… quả thực chưa từng làm gì tổn thương tôi.
Tôi ra khỏi thang máy, quả nhiên nhìn thấy chiếc Maybach của Sở Giang Dã đỗ dưới kia.
Còn đang do dự có nên bước tới không, anh đã nhìn thấy tôi, phủi hết tuyết trên người, chạy về phía tôi.
Rõ ràng anh có rất nhiều điều muốn nói, vậy mà bước chân anh lại dừng lại ở bậc thềm cuối cùng, luống cuống chỉnh lại quần áo, đường nét cằm căng chặt, cố gắng kiềm chế sự căng thẳng trong lòng.
Anh nhẹ nhàng mở miệng:
"Xin lỗi, lại dọa em sợ rồi.”
"Anh từ từ giải thích cho em nghe được không? Lương Tiêu Tiêu thực sự dám phạm tội, kiếp trước cô ta…"
Tôi nhanh chóng cắt lời Giang Sở Dã:
[Em muốn biết kiếp trước của em là thế nào. Em yêu anh, vì anh mà chết, nên sau khi trọng sinh anh tiện thể bù đắp cho em sao?]
Môi Sở Giang Dã khẽ run vài cái, không che giấu được vẻ hoảng loạn trong mắt.
Tôi còn tưởng anh lại giả vờ không hiểu, bèn lấy điện thoại gõ chữ:
"Anh hiểu ngôn ngữ ký hiệu của em, Hứa Noãn. Là anh cố tình giải thích lệch ý em. Là anh sợ em không còn yêu nữa."
Khóe mắt anh đỏ lên, giọng khàn khàn nói tiếp:
"Kiếp trước chắc em đã thích anh rất lâu, nhưng anh chưa bao giờ đáp lại, chỉ nhớ là em bị Lương Tiêu Tiêu hành hạ thảm hại. Sau đó chỉ số thiện cảm của anh mãi không tăng, cùng trong phòng thí nghiệm đó, cô ta hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, đó là giết anh.”
"Anh hoàn toàn không phòng bị, bị cô ta hại chết. Chỉ nhớ lúc ngọn lửa bùng lên, có một người cô gái toàn thân đầy mùi thuốc sát trùng liều mạng kéo anh ra, còn quỳ xuống cầu xin Lương Tiêu Tiêu."
Anh khép hờ mắt lại, đôi mắt đào hoa như sắp ứa máu, giọng khàn khàn run rẩy:
"Người đó là em, hôm đó em trốn khỏi bệnh viện tâm thần."
"Cho nên anh rất sợ trên người em có mùi thuốc sát trùng."
26
Tôi và anh chỉ cách nhau một bước, vậy mà anh lại không chịu tiến lên, trông chẳng khác gì một chú chó nhỏ phạm sai lầm bị chủ nhân bỏ rơi, ủ rũ đứng ngoài cánh cổng, mặc cho từng bông tuyết phủ kín mái tóc, bám vào hàng mi dài khẽ run lên nhè nhẹ…
Anh hít sâu một hơi, sắc mặt tái nhợt nói:
“Thật ra anh cũng cảm thấy ép em như vậy rất đê tiện, dù gì em cũng đâu nhớ kiếp trước là gì. Chúng ta ly hôn đi, anh trả lại tự do cho em.”
Nói rồi anh lùi lại một bước, tôi lập tức tiến lên, mạnh tay kéo lấy chiếc khăn choàng cổ của anh.
Ánh mắt Sở Giang Dã thoáng sửng sốt, khi ngẩng đầu lên, giọt lệ từ đôi mắt xám tro lặng lẽ rơi xuống, anh đứng đơ tại chỗ, hoàn toàn không biết phải làm gì.
Tôi là kiểu người cảm tính lấn át lý trí, nghĩ gì là làm ngay, vì thế tôi giơ tay nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt ở khóe mắt anh, lao vào lòng anh, mạnh mẽ hôn lên môi anh.
[Em chưa từng nói là sẽ ly hôn.]
[Nhưng anh phải suy nghĩ cho kỹ, em và kiếp trước không giống nhau, ít nhất hiện tại em chưa yêu anh nhiều như vậy.]
[Hãy làm quen lại với em, nghiêm túc hiểu rõ lòng em.]
[Sau đó, đường đường chính chính yêu em một lần đi.]
Tôi đang chờ cơn gió lạnh qua đi, chờ lá rụng đầy sân, chờ pháo hoa giao thừa và chờ phiên bản tốt hơn của hai chúng tôi.