Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngoại truyện: Góc nhìn của nam chính
1
Tôi là một kẻ rất điên cuồng, ít nhất là với Lương Tiêu Tiêu.
Từ nhỏ đến lớn, sự chiếm hữu và kiểm soát của tôi đều chỉ dành cho cô ta.
Trước 18 tuổi, tôi vẫn cho rằng đó là tình yêu, nhưng cuối cùng, cô ta quét sạch tài khoản ngân hàng của tôi, cả nhà dọn sang nước ngoài.
[Cha tôi làm ăn lớn, tôi phải chuẩn bị kết hôn với gia tộc quý tộc châu Âu. Anh cũng biết thân phận mình chẳng xứng với tôi, đừng làm tôi khó xử.]
Đêm nhận được tin nhắn ấy, tôi trằn trọc mãi không ngủ được.
Không hẳn là đau lòng, mà là phẫn nộ, ghê tởm đến mức muốn nôn.
Hôm sau, mẹ tặng tôi một chú chó nhỏ, vừa cười vừa trò chuyện:
“Tình yêu là sự tôn trọng và thấu hiểu lẫn nhau, không phải chỉ là một người cho đi hay tận hưởng. Ít nhất, không phải như tình yêu của con dành cho Lương Tiêu Tiêu.”
“Con chưa gặp người khiến con thực sự rung động đâu.”
“Nuôi con chó này đi, ít nhất khi nó lớn rồi sẽ không quay lại cắn con.”
Chú chó nhỏ nằm dưới chân tôi, lật bụng làm nũng, tôi giật đồ ăn khỏi miệng nó, giống như cách tôi cấm Lương Tiêu Tiêu hút thuốc vậy, bắt nó phải ngoan ngoãn ngồi xuống.
Đúng là tôi điên thật, nuôi thú cưng suýt nữa còn tưởng là tình yêu.
Còn Lương Tiêu Tiêu? Cô ta chẳng là cái gì cả.
2
Cha mẹ của Lương Tiêu Tiêu gặp chuyện ở nước ngoài, làm ăn mờ ám nên gặp nạn.
Năm ba đại học, cô ta vô duyên vô cớ quay về nước, tôi liền điều tra rõ ngọn ngành.
Tôi chẳng có gì để nói với cô ta nữa, vậy mà cô ta như có thể đoán trước mọi chuyện.
Cô ta luôn xuất hiện đúng lúc tôi cần nhất, luôn nhìn thấu suy nghĩ của tôi. Nhiều lần những rắc rối bất ngờ, nhờ sự xuất hiện của cô ta mà được hóa giải.
Cô ta nói yêu tôi, cô ta vẫn là "cô nhóc điên" của tôi.
Hôm sau, cô ta lại nổi điên đập nát phòng thí nghiệm để trút giận, vừa la hét vừa hỏi tại sao chỉ số thiện cảm vẫn không tăng.
Có phải cô ta có vấn đề về đầu óc không vậy?
3
Trước lần chính thức kết bạn đầu tiên, tôi hoàn toàn không có ấn tượng gì về Hứa Noãn.
Có lẽ chúng tôi đã từng vô số lần lướt qua nhau rồi.
Hôm ấy, dữ liệu thí nghiệm của tôi bị Lương Tiêu Tiêu làm rối tung, trước khi gặp giáo sư, có một cô gái nhỏ nhắn đưa cho tôi một bản báo cáo được sắp xếp chỉnh tề, có lẽ là cô ấy đã thức đêm mô phỏng lại toàn bộ dữ liệu.
“Tối qua rảnh rỗi nên tiện tay luyện tập một chút, chắc nhóm các anh sẽ dùng được dữ liệu này, cầm đi, không cần cảm ơn đâu.”
Giọng cô ấy thật sự rất dễ nghe, giống như quả lê ngọt ngào giòn tan, trong trẻo, dễ chịu mà không hề ngấy.
Tôi nhìn ra được, cô ấy chính là người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, tôi kết bạn với cô ấy trên mạng, định hôm khác cảm ơn.
Chỉ vài ngày sau, cô ấy đã lên top tìm kiếm, đoạn clip ghép mặt lan truyền khắp internet.
Lương Tiêu Tiêu cười tủm tỉm kể cho tôi nghe như thể đang tám chuyện:
“Ê, chẳng phải là bạn cùng khoa với anh, Hứa Noãn sao? Không ngờ cô ta là loại con gái đó, đúng là đồ xe buýt công cộng. Em phải lên tường ẩn danh tố cáo cô ta, kẻo mọi người bị lây bệnh.”
4
Tôi còn chưa kịp điều tra rõ, Hứa Noãn đã bị cho là có vấn đề về tinh thần, nghe nói bị cưỡng chế đưa vào bệnh viện tâm thần, hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi.
Thật ra cũng đúng thôi, giữa tôi và cô ấy chỉ là mối quan hệ bạn cùng khoa, ngoài chút cảm thán ra thì chẳng còn gì để nói.
Tôi âm thầm quyên góp năm trăm ngàn cho quỹ chữa bệnh cho cô ấy, nhờ người đưa tận tay mẹ cô ấy.
Vài tháng sau, nghe nói mẹ cô ấy gặp tai nạn giao thông, lại phát hiện bị bệnh nan y, số phận hai mẹ con đúng là thảm thương.
So với điều đó, tâm trạng của Lương Tiêu Tiêu tốt lên rõ rệt.
Tiếc là, điểm thiện cảm của tôi đối với cô ta vẫn không nhúc nhích.
5
Khoảnh khắc ngọn lửa bùng lên dữ dội, tôi mới nhận ra Lương Tiêu Tiêu đã liên kết với một hệ thống, nhiệm vụ là chinh phục tôi.
Cô ta loại bỏ tình địch Hứa Noãn, hoàn thành hết mọi nhiệm vụ, nhưng điểm hảo cảm của tôi không tăng nổi dù chỉ 0.1.
Vì vậy, cô ta phải xử lý nốt tôi, rồi đổi sang mục tiêu tiếp theo.
Tôi không ngờ, người duy nhất lao vào cứu tôi lại là Hứa Noãn, cô ấy đập vỡ cửa kính, nhảy vào trong, cổ họng đã bị làm hỏng nên nói không thành tiếng, cứ chậm chạp kéo tôi ra ngoài.
Chắc nặng lắm nhỉ.
Nhưng lúc đó, động mạch chủ của tôi đã bị mụ điên kia đâm trúng, không còn hy vọng gì nữa rồi.
Tôi nhìn thấy Hứa Noãn quỳ gối trước mặt Lương Tiêu Tiêu, nước mắt cuối cùng cũng trào ra, tôi mất hết ý thức trong sự phẫn nộ.
Tại sao một người như tôi, chẳng khác gì NPC bù nhìn trong trò chơi, lại không thể phản kháng hệ thống?
Tôi không yêu Lương Tiêu Tiêu thì có gì sai?
Nếu cho tôi cơ hội sống lại, tôi nhất định sẽ không thua cô ta nữa.
Nếu được sống lại, tôi muốn làm quen lại với Hứa Noãn, bảo vệ cô ấy thật tốt.
6
Tôi sống lại vào năm tốt nghiệp đại học, lúc đó Lương Tiêu Tiêu vẫn còn ở nước ngoài, hoàn toàn bặt vô âm tín.
Hứa Noãn cũng không học ở A Đại, giữa hai chúng tôi chẳng có chút liên hệ nào.
May mắn là kiếp này cô ấy không yêu tôi, cô ấy rất yêu tiền.
Cô ấy không thể nói chuyện, vậy nên tôi chính là người duy nhất trên thế giới này từng nghe thấy giọng nói của cô ấy.
Chỉ có tôi từng nghe thấy.
Cô ấy đã hoàn toàn thuộc về tôi rồi.
Hiện thực – Ngoại truyện
Ngày kỷ niệm bốn năm kết hôn, cả nhà đều chuẩn bị bất ngờ để chúc mừng Hứa Noãn mang thai ba tháng, còn cô ấy thì vẫn ngơ ngác, cứ tưởng chỉ là đau bụng do ăn uống linh tinh.
Tôi chuẩn bị cho cô ấy hoa tươi, tiệc mừng, hòn đảo Thái Bình Dương mà cô ấy thích nhất, trong tiếng vỗ tay chúc mừng của mọi người, cùng nhau chào đón công chúa nhỏ của tôi sắp trở thành mẹ.
Thế mà cô ấy lại vội vội vàng vàng chạy vào nhà thay quần áo, đeo trang sức, lúc đi ngang qua tôi còn tranh thủ cắn một miếng bánh kem:
“Cảm ơn cảm ơn, em cũng yêu anh lắm chồng ơi. Nhưng em sắp trễ hợp đồng rồi, mau đưa em ra sân bay đi, đừng đùa nữa.”
Cô ấy bôi kem lên mũi tôi, vừa nhận quà vừa bắt tôi kéo khóa váy giúp cô ấy.
Bất ngờ tôi chuẩn bị suốt nửa tháng, chỉ trong chưa đầy nửa phút đã bị cô ấy phá sạch, vậy mà khoé miệng tôi lại cứ cong lên, chẳng cách nào ép xuống được, còn cứng đầu hơn cả súng AK.
Phải làm sao đây?
Mẹ tôi hấp tấp chạy ra ngoài đưa ô cho hai đứa, còn lén đẩy tôi một cái.
Tôi lập tức cau mày giải thích:
“Mẹ, Hứa Noãn muốn phát triển sự nghiệp cũng đúng mà, dáng vẻ nghiêm túc của cô ấy rất quyến rũ.”
“…Ý mẹ là bảo con đừng ngốc nghếch cười nữa, hủy việc đi cùng con bé luôn đi, vợ mình phải tự mình chăm sóc!”
Thế là tôi mở ô, đuổi theo bước chân cô ấy dưới màn mưa xối xả, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô ấy.
Tôi nghĩ, cuối cùng mình cũng đã gặp được người khiến trái tim mình thật sự rung động rồi.