Chạy Trốn Khỏi Mùa Hè - Chương 13

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Định mệnh khiến nó tràn đầy sức sống như vạn vật hồi sinh, nhưng cũng định sẵn rằng sẽ nhanh chóng bị người ta lãng quên.


Thẩm Thuật từ đầu đến cuối vẫn ngồi bên cạnh tôi, nhưng tâm trạng anh không được tốt cho lắm.


Vì vậy, tôi đề nghị chơi một trò chơi với anh: "Hay là chúng ta chơi trốn tìm đi, anh trốn tôi tìm, chỉ cần tôi không tìm được anh, thì tôi sẽ đồng ý với bất kỳ điều kiện nào anh muốn.”


Anh ngẩng đầu lên, hứng thú lập tức dâng trào.


"Thật không?"


"Nhưng có một điều kiện."


"Tôi biết ngay mà, em nói đi."


"Trò chơi này phải kéo dài ít nhất ba tháng."


Anh lập tức xìu xuống: "Mạnh Sơ, em đúng là càng ngày càng... dễ thương rồi đó."


"Em thừa biết nếu ba tháng không gặp được em, tôi sẽ phát điên mất."


Tôi cười cười, không nhìn thẳng vào mắt anh nữa, nhẹ nhàng nói: "Thẩm Thuật, chẳng ai là không thể rời xa ai cả, , giống như anh đã từng nói, mọi chuyện rồi sẽ qua, bao gồm cả niềm vui lẫn nỗi đau."


Có lẽ cảm nhận được sự nghiêm túc trong lời nói của tôi, anh có chút lo lắng nói: "Chuyện này không giống."


Tôi vỗ vai anh: "Đùa chút thôi mà, làm gì nghiêm túc vậy."


"Em không được đùa như vậy nữa."


"...Được rồi."


36


Nhưng tôi luôn là người thất hứa.


Thời gian gần đây, tôi đã buông ra không ít những lời đùa cợt như thế này.


Thẩm Thuật không ngốc, anh nhận ra sự thay đổi rõ ràng của tôi.


Một buổi tối nọ, anh gọi tôi vào phòng mình, tán gẫu với tôi, rồi vô tình hay cố ý nhắc đến chuyện sau kỳ thi đại học.


Anh nói, sau khi thi đại học xong, chúng tôi sẽ được tự do, đến lúc đó chúng tôi sẽ cùng nhau vào đại học, cùng nhau tốt nghiệp, cùng nhau đi làm, rồi cùng nhau kết hôn.


Khi anh nhắc đến chuyện kết hôn, tôi lập tức ngắt lời.


"Tôi có nói là sẽ gả cho anh đâu."


"Vậy em muốn gả cho ai?" Anh có chút thất vọng.


"Chuyện sau này để sau này hãy nói."


"Mạnh Sơ." Anh nâng mặt tôi lên: "Em hiểu ý tôi mà, tình cảm tôi dành cho em không hề đơn giản."


"Vậy phức tạp đến mức nào?"


"Em cố tình chọc tôi phải không?" Khuôn mặt anh dần tiến lại gần,môi chúng tôi chỉ cách nhau một chút, chỉ cần nhích nhẹ là có thể chạm.


Tôi không muốn lùi bước, nhưng cũng không dám tiến tới, tôi sợ rằng một khi đã hôn, cả đời này sẽ không bao giờ có thể tách rời.


Anh đã cứu tôi khỏi tay Giang Trình, cứu tôi khỏi chính mẹ mình, nếu bây giờ tôi giữ anh lại, để anh đoạn tuyệt với ba mình, từ bỏ một tương lai tươi sáng tốt đẹp hơn của mình.


Vậy thì tôi thật sự quá vô ơn bạc nghĩa.


Tôi mím chặt môi, hốc mắt bắt đầu nóng lên.


"Sao lại khóc nữa rồi?" Thẩm Thuật lùi lại, đưa tay định lau nước mắt cho tôi, nhưng tôi đã né đi.


Tôi nói: "Không có, chỉ là hơi bị dọa một chút."


Nước mắt bị kìm nén lại.


"Anh đáng sợ đến thế sao? Vậy sau này kết hôn, chẳng phải sẽ còn đáng sợ hơn à?"


"Thẩm Thuật!" Mặt tôi lại đỏ bừng lên.


"Được rồi, được rồi, tôi không đùa nữa."


Khi đã bình tĩnh lại, ánh đèn huỳnh quang chiếu lên khuôn mặt cậu, khuyên tai đã được tháo ra, đôi mắt vẫn sáng như xưa, lấp lánh ánh sáng trong trẻo.


Tôi đột nhiên nhớ lại dáng vẻ lần đầu gặpanhu, vừa hung dữ vừa tàn nhẫn, khiến tôi sợ đến run rẩy.


Nhưng anh lại xoa đầu tôi rất dịu dàng.


Trong ký ức của tôi, dường như anh lúc nào cũng dịu dàng với tôi như thế.


Nhưng tôi thì không, tôi luôn tàn nhẫn như thế.


"Tôi hỏi anh một câu." Tôi cúi đầu, khẽ nói, "Lúc đó tại sao anh lại cứu tôi?"


37


"Lúc đó là lúc nào?" Anh giả vờ như không biết.


"Lần đầu tiên, ở phòng bi-a, Giang Trình."


Tôi nói những từ khóa đó cho anh nghe.


"Chẳng phải đã nói rồi sao? Khi đó anh chỉ là hứng khởi nhất thời thôi mà.”


"Tôi không muốn nghe những lời như nhất thời hứng khởi, nếu thật sự chỉ là nhất thời hứng khởi, vậy còn chuyện ngắm sao? Nút bấm Bluetooth? Và bây giờ tôi đang ở nhà anh thì sao? Anh đừng nói với tôi, tất cả những điều đó chỉ là hứng khởi nhất thời."


Anh từ từ ngồi thẳng lại, không còn dáng vẻ cà lơ phất phơ nữa.


"Mạnh Sơ, em đừng hiểu lầm." Anh giải thích, "Tôi thích em tuyệt đối không phải là chuyện hứng khởi nhất thời."


Nghe thấy bốn chữ này, lẽ ra tôi phải đỏ mặt, tim phải đập nhanh hơn.


Nhưng bầu không khí này thật sự không phù hợp, tôi chỉ lạnh lùng hỏi anh: "Vậy lý do là gì?"


"Nếu anh nói, là vì nhìn thấy vết sẹo trên người em, em có tin không?"


Lúc bị Giang Trình tìm đến phòng bi-a, cổ áo tôi bị mở ra, anh đứng từ trên cao nhìn xuống, có lẽ nhìn thấy cũng không có gì lạ.


"Tại sao?"


Anh không nói gì nữa.


"Vì thương hại tôi, vì tò mò, vì tôi quá bi thảm, hay vì anh cũng muốn trở thành người cứu rỗi của tôi à?"


Giọng điệu của tôi đầy sự gya gắt, từng câu từng chữ đều đang ép anh lùi bước.


"Không phải vậy đâu..."


Tôi không cho anh cơ hội nói thêm, nhanh chóng quay về phòng và khóa cửa lại.


Một lúc sau, giọng nói của anh vang lên từ bên ngoài cửa: "Mạnh Sơ, không phải vì những lý do đó, mà vì tôi cảm thấy em rất mạnh mẽ."


Tôi sững người, im lặng lắng nghe, không trả lời.


Anh nói tiếp: "Danh xưng 'trùm trường' là họ đặt cho tôi, ai cũng sợ tôi, nhưng cũng không ít người muốn tiếp cận."


"Nói một cách thực tế, tôi có tiền, ngông cuồng, thu hút sự chú ý, lý do họ tiếp cận cũng chỉ xoay quanh mấy điều đó thôi."


"Những cô gái đó nói thích tôi, nhưng trong mắt họ không hề có tình yêu, chỉ có sự hư vinh, nên tôi luôn nói những lời khó nghe với họ."


"Em không giống vậy, ánh mắt em nhìn tôi rất kiên định."


"Bất kể lúc đó em xuất hiện trước mặt tôi vì lý do gì đi nữa, khi tôi nhìn thấy vết sẹo trên người em, trong đầu tôi chỉ có một khao khát duy nhất, đó là muốn bảo vệ em."


"Nhưng một người mạnh mẽ như em, làm sao có thể yên lòng chấp nhận sự bảo vệ của tôi chứ, nên tôi muốn cho em thấy những điều tốt đẹp, để em có hy vọng vào cuộc sống."


Ngay từ cái nhìn đầu tiên anh đã nhận ra rằng là tôi có khả năng tự bảo vệ mình.


Chỉ là tôi luôn nhẫn nhịn, tôi không ngừng tự nhủ với bản thân rằng, đợi lớn lên rồi, mình sẽ được tự do.


Đợi đến năm sau, mẹ sẽ không đánh mình nữa, mẹ sẽ trở lại thành người mẹ mỗi năm Tết đến đều mua cho mình váy mới.


Nhưng năm này qua năm khác, mẹ vẫn là người mẹ ghét bỏ tôi.


Tôi đã đọc rất nhiều sách, nghĩ ra rất nhiều cách để chết, nhưng cứ nửa đêm mơ về, lại nghĩ đến những điều tốt đẹp đã qua.


Thế là vết thương trên người tôi vơi đi rồi lại nhiều thêm, chồng chất lên nhau, cuối cùng trở thành một vết bớt, dấu vết của đời mình.

Vào đêm ngắm bầu trời đầy sao đó, tôi biết rằng những ý nghĩ về cái chết trước kia đã bị ánh sáng của những ngôi sao xóa nhòa.


Hóa ra, điều giữ tôi ở lại thế giới này không phải là nỗi đau, mà là những chút tốt đẹp được chôn giấu trong những kẽ hở của nỗi đau.


Nhưng, tôi đã chìm đắm trong giấc mơ đẹp đó quá lâu, đã đến lúc tôi phải tỉnh lại rồi.


Thẩm Thuật đã cho tôi thấy những điều tốt đẹp, còn bản thân anh thì sao.


Đêm đó, cậu ấy rõ ràng nằm mơ cũng gọi tên ba mẹ, tình yêu muộn màng không được tính là tình yêu, nhưng dù sao cũng tốt hơn tình cảnh của tôi.


Tôi mở cửa phòng.


Nhìn người trước mắt, sống mũi bắt đầu cay xè.


Tôi nén nước mắt nói: "Thẩm Thuật, tôi vẫn luôn lừa dối anh. Tôi nghĩ rằng anh làm nhiều thứ cho tôi như vậy thì tôi sẽ cảm kích anh sao? Tôi chỉ đang lợi dụng anh mà thôi. Anh nói không sai, anh có tiền, có tiếng, nên tôi mới nói với Giang Trình rằng tôi là bạn gái anh, mục đích là để anh để mắt đến tôi."

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo