Chạy Trốn Khỏi Mùa Hè - Chương 14

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Sắc mặt Thẩm Thuật dần tối sầm lại.


"Thực ra người tôi ghét nhất chính là loại người như anh." Tôi nghiến răng nghiến lợi, "Ảo tưởng trở thành người cứu rỗi của ai đó là suy nghĩ kinh tởm nhất."


"Tôi chịu đủ rồi."


Nói xong câu cuối cùng, tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc.


Anh đứng lặng ở cửa, ánh mắt thoáng qua vẻ hoảng loạn, nhưng không có bất kỳ hành động nào.


Cho đến khi tôi nhét chiếc áo đấu màu tím sẫm vào túi, anh mới mở miệng:  "Được, tôi đồng ý chơi trò trốn tìm với em, nhưng ít nhất hãy để tôi ở bên em trọn vẹn sinh nhật này được chứ?”


38


Sinh nhật của tôi?


Nhìn đồng hồ, tôi mới nhớ ra là ngày mai chính là sinh nhật của mình.


Tôi nói: "Chỉ là sinh nhật thôi mà, có phải chuyện gì to tát đâu chứ."


"Trong mắt tôi thì đó là chuyện to tát." Giọng anh kiên quyết, không cho tôi phản đối.


Lần cuối cùng tôi đón sinh nhật là mười năm trước rồi, lúc đó bố vẫn chưa đi, ông cũng thấy sinh nhật là chuyện to tát, nên đã cố tình tan làm sớm về đón sinh nhật với tôi, mẹ rất vui, đi mua một bàn đầy toàn những món mà bố thích về nhà.


Nhưng cũng may, khẩu vị của tôi và bố rất giống nhau.


Dù sao cũng mười năm rồi chưa đón sinh nhật, trong lòng vẫn có chút xao xuyến.


Hơn hai giờ sáng, tôi vẫn không ngủ được.


Trong bóng tối, tôi mở điện thoại, lướt xem lịch sử trò chuyện giữa tôi và Thẩm Thuật.


Phát hiện vào lúc 00:00, anh đã gửi cho tôi lời chúc mừng sinh nhật.


Tôi tiếp tục lướt lên, cố gắng khắc ghi từng câu từng chữ vào trong đầu.


Ngày hôm sau, tôi bị Thẩm Thuật gọi dậy.


Anh dường như không có chuyện gì xảy ra, mỉm cười nói với tôi: "Hôm nay lại làm gấu trúc rồi, xem quầng thâm mắt của em kìa."


Tôi mắt nhắm mắt mở, cố gắng ngồi dậy khỏi giường.


Nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ trưa rồi.


May mà hôm nay là cuối tuần.


"Khi nào thì anh đi vậy?" Vừa nói ra câu này, chính tôi cũng có chút sững sờ.


Trong lòng thực ra là không nỡ, muốn biết liệu anh có nhanh chóng rời đi không.


Nhưng có lẽ vì mới ngủ dậy, giọng điệu có vẻ hơi cứng nhắc.


Thẩm Thuật rõ ràng cũng hiểu lầm, anh không tức giận, chỉ xoa đầu tôi, dùng giọng điệu gần như dỗ dành nói: "Sắp rồi, đừng vội."


Sau khi vệ sinh cá nhân xong và xuống lầu, Thẩm Thuật đang bưng món canh cuối cùng lên bàn.


Canh sườn non nấu ngô, món tôi thích ăn nhất.


Không chỉ món này, nhìn qua một lượt, toàn là những món tôi thích ăn.


Tôi chưa bao giờ nói với anh mình thích ăn gì, vậy mà anh đã lặng lẽ ghi nhớ.


Trong bữa ăn, Thẩm Thuật vẫn như trước đây, nói chuyện không ngớt với tôi, không cần biết tôi có trả lời hay không, có đang nghe hay không.


"Thẩm Thuật."


"Hửm?"


"Đừng nói nữa."


"Không được, lỡ tôi đi rồi, em quên mất giọng tôi thì sao?"


Tay tôi khựng lại,thấy trong mắt anh có ánh lệ lấp lánh.


"Vậy anh nói đi."


Bữa ăn trông có vẻ yên bình, nhưng thật ra chẳng vui vẻ gì; trước bao nhiêu món yêu thích, tôi lại chẳng có chút khẩu vị nào.


Thẩm Thuật lấy chiếc bánh sinh nhật từ trong tủ lạnh ra, cắm lên đó mười tám cây nến.


"Ước đi nào."


Tôi ngoan ngoãn đan hai tay lại, nhắm mắt lại.


Trong lòng tôi thầm nói: “Tôi mong tương lai của Thẩm Thuật sẽ vô cùng tươi đẹp.”


Khi mở mắt ra, Thẩm Thuật đã không còn trước mặt tôi.


Tim tôi hoảng loạn trong giây lát, đang định kêu lên thì anh quay lại.


"Sao thế? Sợ tôi đi à? Hay là không chơi trốn tìm nữa, chúng ta chơi oẳn tù tì đi."


“Tôi không thèm, trẻ con quá.”


Anh đi đến sau lưng tôi, tự nhiên tháo sợi dây chuyền cũ anh tặng ra, thay bằng một cái mới.


Sau đó nhìn tôi, gật đầu hài lòng: “Không tệ, bông hồng có gai này quả nhiên hợp với em.”


Tôi cúi đầu, đưa tay ngắm mặt dây chuyền hoa hồng bằng vàng, lấp lánh dưới ánh nến. 


"Đương nhiên rồi." Tôi nói: "Dù sao thì tôi cũng xinh đẹp mà." 


“Không tồi, tuyệt kỹ tự luyến mà anh đây truyền dạy, em tốt nghiệp rồi đấy!” 


Trong tiếng cười vui vẻ, chúng tôi đã kết thúc tuổi mười tám của tôi.


Nước mắt suýt chút nữa đã trào ra.


Và cũng khép lại duyên phận giữa chúng tôi.


39


Tối hôm qua tôi thu dọn đồ đạc định dọn đi, nhưng anh đã ngăn lại.


Anh nói, tiền đề để anh chơi trò này là tôi không được dọn đi, vì nhà không có người ở sẽ rất dễ bám bụi, tôi phải ở lại giúp anh trông coi dọn dẹp.


Tôi lôi từ trong túi ni lông dưới đáy thùng ra một nghìn năm trăm tệ tôi đã tiết kiệm được trước đây.


Vào ngày đầu tiên của tuổi mười tám, khi tôi tỉnh dậy, Thẩm Thuật đã đi rồi. Ngoài ra, mỗi tháng phải trả ba trăm tệ tiền thuê nhà. Còn ba tháng nữa, cộng với tiền ăn uống, vừa đủ. Kể từ ngày đó, Thẩm Thuật dường như đã biến mất khỏi thế giới của tôi. Không còn ai cùng tôi đi học, cùng tôi tan học. Chỗ ngồi trống bên cạnh trong lớp học cho tôi thêm không gian để đặt bài tập.


Khâu Dương đến hỏi tôi, Thẩm Thuật đi đâu rồi.


Tôi thờ ơ nói: "Anh ấy ra nước ngoài rồi." Sau đó, Hứa Tư Điềm và mấy cô gái từng bắt nạt tôi trước đây lại bắt đầu chế nhạo tôi. Những người từng bắt nạt tôi trong lớp cũng không còn coi tôi ra gì nữa.


Khi thấy tôi, miệng họ toàn những lời lăng mạ và sĩ nhục tôi, nói tôi cáo mượn oai hùm nhiều không đếm xuể.


Nhưng họ cũng không dám đánh tôi nữa, dù sao Hứa Tư Điềm cũng là do chính tay tôi xử lý.


Khâu Dương lại bất ngờ lên tiếng nói giúp tôi.


Vì cậu ta nói, cậu ta thật ra hồi đó bắt nạt tôi không phải vì ghét, mà là muốn thu hút sự chú ý của tôi, thực ra cậu ta thích tôi.


Tôi bật cười lạnh lùng nhìn cậu ta một cái, rồi không thèm để ý nữa.


Không có Thẩm Thuật, căn biệt thự trở nên trống trải, có chút rợn người.


Dù gan lớn đến đâu, tôi vẫn không tránh khỏi những lúc suy nghĩ lung tung.


Thỉnh thoảng nửa đêm có tiếng gió thổi cỏ lay, hay tiếng nước chảy của đài phun nước nhỏ ngoài cửa sổ, đều khiến tôi nghĩ đến những cảnh tượng trong các tiểu thuyết trinh thám đã từng đọc, rồi ngồi bật dậy, nhanh chóng bật đèn.


Ánh đèn vàng ấm áp lọt qua khe cửa, không còn ai bưng một ly nước ấm đến hỏi tôi sao vậy nữa.


Tôi vốn dĩ là người tự ti, nhạy cảm, lại hay suy diễn ý người khác, là một người không được yêu thích.


Thẩm Thuật lần này đến lần khác nói với tôi, rằng tôi rất tốt, rằng tôi rất cừ, để tôi ở trước mặt anh, tôi có thể biến thành một con bướm nhỏ bay lượn tự do.


Bây giờ Thẩm Thuật đi rồi, tôi lại trở nên trầm lặng như xưa, chỉ biết cắm đầu vào học.


Thời gian vẫn vội vã trôi qua, Hứa Tư Điềm cũng không còn tâm trí để hóng hớt.


Chỉ có Khâu Dương vẫn kiên trì mỗi ngày, không mệt mỏi mang bữa sáng đến cho tôi, dù tôi chưa từng nhận một lần nào.


Một ngày nọ, tôi phát hiện một bức tranh trong ngăn bàn của Thẩm Thuật.


Là anh vẽ góc nghiêng của tôi, khá giống, chỉ là hơi xấu một chút.


Mặt sau có viết một câu: "Đừng sợ, cho dù là mùa hạ, tôi cũng sẽ luôn ở đây."


40


Nghe tiếng ve kêu ngoài cửa sổ, lá cây xào xạc trong làn gió hạ.


Tấm bảng đếm ngược đến ngày thi đại học cứ thay đổi từng ngày, tiếng chuông báo hiệu mỗi tiết học cứ vang lên...


Tôi mới nhận ra, mùa hè khiến người ta ấn tượng sâu sắc không chỉ vì cái nóng, mà còn vì mùa hè là dấu chấm hết cho tuổi thanh xuân của hầu hết mọi người.


Rất nhiều người đã nói lời tạm biệt với tuổi trẻ của mình vào mùa hè rực rỡ.


Mà tôi thì ghét mùa hè.


Vì mùa hè oi bức đến ngạt thở, mùa hè làm vết thương đau hơn, dễ nhiễm trùng, mùa hè còn khiến tôi phải chịu đựng nỗi đau kéo dài hai tháng.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo