Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi Thẩm Thuật xuất hiện, tôi bắt đầu có chút thích mùa hè.
Chỉ là bây giờ anh không còn ở bên cạnh tôi nữa, là do tôi ép anh đi.
Chỉ còn một tháng nữa, thời gian dường như đã được tua nhanh, trôi qua ngày càng nhanh.
Tôi vẫn giữ vững vị trí nhất toàn khối.
Khi xem bảng xếp hạng, tôi luôn vô thức nhìn vào cột tiến bộ, nhưng chợt nhớ ra, anh đã ra nước ngoài rồi.
Tôi lắc đầu rồi bước ra ngoài.
Phía sau đột nhiên có tay vỗ nhẹ, tôi vui mừng quay lại, nhưng lại nhìn thấy khuôn mặt của Khâu Dương.
"Mạnh Sơ, cậu về nhà à? Để tớ đưa cậu về nhé."
"Không cần."
"Giờ cậu đang ở đâu?"
Tôi không trả lời.
Cậu ta vẫn ngoan cố đi theo tôi.
Khi tôi dừng lại trước căn biệt thự, Khâu Dương cũng dừng bước.
Cậu ta ngạc nhiên: "Không phải cậu nói Thẩm Thuật ra nước ngoài rồi sao, sao vẫn ở đây?"
"Liên quan gì đến cậu?"
“Không ngờ Thẩm Thuật cũng tốt bụng ghê.” Cậu ta tự lẩm bẩm, "Mạnh Sơ, nếu cậu không có chỗ ở, hay là đến nhà tớ đi, nhà tớ cũng không nghèo, tuy không bằng nhà Thẩm Thuật, nhưng dù sao cũng rộng hai trăm mét vuông."
"Không cần, cậu đi đi."
"Nếu cậu muốn, tớ cho cậu tiền cũng được."
Cậu ta nhìn vào mặt tôi, ánh mắt cười chứa ý đồ khó hiểu.
Tôi nhíu mày: "Không hiểu tiếng người à? Cút đi."
Sắc mặt cậu ta lạnh đi, tay đưa về phía cổ áo tôi.
Tôi tiện tay tát cậu ta một cái, cảm giác đau rát truyền đến, tôi có chút muốn cười: "Tôi phát hiện ra mặt cậu còn dễ tát hơn mặt Hứa Tư Điềm."
Sau khi tôi giơ tay lần thứ hai, cậu ta lùi lại mấy bước.
Giọng điệu mang theo sự sỉ nhục khó nghe: "Mày là loại hàng gì mà không tự biết à? Còn giả vờ thanh cao, mày với Thẩm Thuật ở riêng với nhau lâu như vậy, ai cũng đoán được chúng mày đã làm những chuyện bẩn thỉu gì rồi."
“Còn sạch sẽ hơn cậu nhiều.”
Khâu Dương chửi bới rồi bỏ đi.
Tôi tự hỏi sao có thể có người đột nhiên tốt lên được, hóa ra tất cả đều có mục đích.
Trong thế giới của loài quạ, thiên nga là kẻ có tội.
Họ không chịu nổi khi thấy tôi tốt hơn họ, nhưng vì sức mạnh mà tôi dựa vào, nên ban đầu họ còn tạm quên đi điểm yếu của tôi.
Khi phía sau tôi chẳng còn ai, những điểm yếu ấy lại bị người ta nhớ đến.
41
Buồn cười là, hôm sau khi tôi quay lại trường.
Giáo viên chủ nhiệm nói rằng Khâu Dương xin nghỉ một tuần, lý do là hôm qua cậu ta bị chó dữ cắn trên đường về nhà.
Nhưng đó chẳng phải chó dữ đâu, mà là con chó ngoan, chỉ chuyên cắn bọn xấu xa thôi.
Không có sự quấy rối của Khâu Dương, tôi lại trở về với những ngày yên bình trong lớp.
Ngày thi đại học đã đến, hai ngày rưỡi căng thẳng liên tục khiến tôi quên đi mọi nỗi buồn và tiếc nuối.
Những kiến thức học thuộc lòng vẫn đang được tôi nhẩm ôn đi ôn lại lại không ngừng.
Khi thi xong môn cuối cùng, tiếng người vang lên ồn ào, hành lang tràn ngập những tiếng hét vui mừng.
Ánh nắng chói chang khiến tôi không thể mở mắt, sợi dây chuyền hoa hồng trên cổ thỉnh thoảng lại lóe lên ánh sáng.
Trong phút chốc, tôi dường như nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, đuổi theo, nhưng lại biến mất ở góc rẽ.
Tôi tự giễu cười một tiếng.
Sao tôi vẫn còn ảo tưởng rằng anh sẽ quay lại chứ.
Kỳ nghỉ hè sau khi thi đại học kết thúc, nhiều người bắt đầu chuyến du lịch tốt nghiệp, còn tôi thì vào nhà máy làm công.
Để tự kiếm tiền học phí cho mình.
Ba tháng liền, mỗi ngày tôi làm mười hai tiếng không ngừng nghỉ, chỉ có mười lăm phút để ăn cơm và đi vệ sinh.
Thế nhưng tôi lại cảm thấy thật sự thoải mái.
Một cô hay ngồi ăn cơm cùng thường trò chuyện với tôi: "Cô bé, sao cháu giỏi giang thế, phải chi con gái cô cũng giỏi như cháu thì tốt biết mấy. Nhưng bây giờ con nít được nuôi chiều quá, chẳng nỡ để nó chịu khổ. Nó đỗ đại học trọng điểm rồi, cô phải cố gắng hơn nữa để kiếm tiền đóng học phí cho nó.”
Tôi vừa ăn cơm, vừa đáp lại một câu: "Vậy thì con gái cô thật hạnh phúc."
"Đương nhiên rồi."
Những bậc phụ huynh như vậy rất nhiều, tôi đoán, khi về nhà cô ấy chắc chắn sẽ nói với con gái mình: "Trong nhà máy của mẹ có một cô bé bằng tuổi con đã tự đi kiếm tiền đi học rồi đấy, con xem con hạnh phúc biết bao, có ba mẹ lo cho con hết thảy., tất cả đều là vì con."
Dĩ nhiên, cũng có thể là tôi nghĩ tiêu cực quá thôi.
Tóm lại, họ đều sẽ hạnh phúc hơn tôi.
Buổi tối khi trở về căn biệt thự trống không, tôi lại lẩm bẩm gọi tên anh, mong được nghe một tiếng đáp, nhưng cũng sợ thật sự có người trả lời.
Dần dần, nỗi sợ trong lòng tan biến, dù sao giọng nói quen thuộc ấy cũng không bao giờ nghe thấy nữa.
Thời gian thoáng chốc trôi qua.
Cuối cùng cũng đến ngày tựu trường, trước khi rời khỏi nhà máy, cô ăn cơm cùng dúi cho tôi một phong bì đỏ, nói: "Thuận buồm xuôi gió, thượng lộ bình an nhé."
Tôi sững người một lúc, rồi nhanh chóng cúi đầu cảm ơn: "Cháu cảm ơn ạ."
Đợi cô ấy đi rồi, tôi mở phong bì ra, bên trong có hai trăm tệ.
Để tiết kiệm tiền, tôi mua vé tàu ghế cứng.
Hai mươi hai tiếng đồng hồ, hai trăm năm mươi tệ, một chuyến đi về phương Bắc.
Ngày khởi hành, nắng vàng rực rỡ, sự tự do mà tôi từng ảo tưởng vô số lần đã đến, nhưng dường như tôi không hề vui vẻ chút nào.
Tôi lấy chiếc nút bấm Bluetooth từ trong túi ra, bấm một cái, rồi lại nhớ ra, thứ này chỉ có tác dụng trong vòng mười mét.
Sau đó lắc đầu cất nó lại vào túi.
Con tàu ngày càng đến gần, dường như có một giọng nói quen thuộc vang lên ở đây.
"Mạnh Sơ!"
42
Khi tôi ngẩng đầu lên, Thẩm Thuật từ phía xa, chen qua đám đông, chạy về phía tôi.
Giống như vô số lần trước đây, anh lại cứu tôi khỏi nước sôi lửa bỏng.
Tôi đứng sững tại chỗ một lúc lâu, cho đến khi anh chạy đến trước mặt, ôm chầm lấy tôi vào lòng.
Tôi vùi mặt vào lồng ngực cậu: "Anh… không ra nước ngoài à?"
"Không."
"Vậy anh..."
Tôi nhìn chiếc vali bên cạnh anh.
Anh cúi đầu, nâng mặt tôi lên: “Đương nhiên là đến để thực hiện lời hứa rồi.”
Dòng người đông đúc, nhân viên tàu thổi còi giục mọi người nhanh lên.
Thẩm Thuật mỉm cười, đồng thời nắm lấy tay tôi.
"Anh đã nói rồi mà, chỉ cần em muốn gặp, anh sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào.”
Con tàu chầm chậm lăn bánh, tôi tựa vào vai Thẩm Thuật, cùng nhau đi về phía tương lai của chúng tôi.
(Hoàn)