Chạy Trốn Khỏi Mùa Hè - Chương 9

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Tim tôi như muốn nổ tung, tôi hoàn toàn không biết nên trả lời thế nào.


Thời gian ở góc trên bên phải màn hình thay đổi từng phút một, tôi không phải kẻ ngốc, có thể nhìn ra ngay đây là một lời tỏ tình gián tiếp.


Tôi gõ gõ vài chữ trên bàn phím, rồi gửi đi một câu rất thực tế.


[Thẩm Thuật, chúng ta không phải người cùng một thế giới, sớm muộn gì cũng phải chia xa.]


Tôi bây giờ giống như một loài dây tơ hồng ký sinh vào Thẩm Thuật, ăn của anh, uống của anh, dùng của anh, mới có thể duy trì mối quan hệ này. Sau này lên đại học, tôi có khả năng làm việc, trả hết mọi thứ nợ anh, thì có lẽ chúng tôi sẽ mỗi người một ngả.


Anh nói một cách dứt khoát: [Không được!]


Tôi không biết nên nói gì nữa.


Có lẽ thấy tôi quá lâu không trả lời, Thẩm Thuật lại gửi cho tôi một tin nhắn thoại: "Mạnh Sơ, là em trêu chọc tôi trước, em không thể lợi dụng xong rồi bỏ rơi tôi được."


Giọng nói khàn khàn mang theo chút ấm ức cứ lặp đi lặp lại bên tai tôi mấy lần.


Tôi cũng chậm rãi gửi một tin nhắn thoại: "Thẩm Thuật, một mối quan hệ không có lợi ích ràng buộc sẽ không bền lâu được."


Không lâu sau, cửa phòng tôi mở ra.


Thẩm Thuật vừa vào đã không nói không rằng mà ôm lấy tôi: "Nếu em đã nghĩ như vậy, thì tôi sẽ tạo ra lợi ích cho em."


“Nhưng mà, mối quan hệ có ràng buộc lợi ích cũng chưa chắc bền lâu.”


"Vậy rốt cuộc phải làm sao?" Anh cúi xuống, nâng mặt tôi lên, cả người gần như sắp vỡ vụn: "Tôi mặc kệ lợi ích hay không lợi ích, tóm lại em không được rời xa tôi."


Anh ôm tôi chặt hơn, như muốn hòa tôi vào xương tủy của anh.


Nhưng thật ấm áp.


Tay tôi  vô thức ôm lại anh.


Vậy thì, để tôi ích kỷ một lần thôi.


Chỉ một lần thôi cũng được.


24


Kể từ đêm đó, mối quan hệ của tôi và Thẩm Thuật trở nên thân thiết hơn.


Tình cảm của cả hai không cần nói cũng hiểu.


Thẩm Thuật bớt đùa giỡn với tôi, mỗi lần tôi gặp anh, mặt cũng có chút nóng.


Luôn cảm giác như chúng tôi đã phá vỡ lớp giấy mỏng giữa hai người.


Mỗi ngày tôi kèm anh học đều rất thuận lợi, ly sữa nóng anh đưa qua mỗi tối vẫn rất đúng giờ.


Thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, lúc tôi lấy áo giữ nhiệt trong cặp ra, Thẩm Thuật đứng bên cạnh cười, trong mắt còn long lanh nước mắt.


Anh ấy cười đến chảy cả nước mắt.


"Mạnh Sơ, áo này của em mua ở đâu vậy? Tôi cũng muốn mua một cái."


Chiếc áo giữ nhiệt bó sát màu tím đậm, trên đó có đính một con bướm bằng kim sa màu không được đẹp cho lắm.


Có lẽ không hợp với thẩm mỹ của giới trẻ.


Nhưng cũng không đến mức phải cười như vậy chứ, tôi có chút xấu hổ, hậm hực nói: "Không mua được đâu, nếu anh thích thì tặng anh."


Nhưng đưa ra được một nửa, tôi lại rút tay về: "Thôi, vẫn còn ấm lắm."


Chiếc áo giữ nhiệt này là vào mùa đông năm bố tôi rời nhà, bà cụ hàng xóm thấy tôi vẫn chỉ mặc một chiếc áo mỏng, thấy tôi đáng thương nên đã tặng cho tôi.


Tôi không hề cảm thấy nó xấu.


Bởi vì đây là món quà duy nhất tôi nhận được vào mùa đông năm đó.


Tiếng cười của Thẩm Thuật không biết đã dừng từ lúc nào.


Anh ngồi bên cạnh tôi, ánh đèn vàng ấm áp chiếu vào đôi đồng tử màu nâu của anh, lấp lánh ánh sáng nhẹ.


"Xin lỗi, tôi chỉ không muốn để em thấy trai đẹp khóc hu hu hu." Anh còn làm động tác khóc nữa.


Tôi bị anh chọc cười.


Anh lại nói: "Tôi thương em."


Mắt tôi cũng có chút nóng lên, cố gắng gượng cười: "Thương gì chứ, đều là chuyện cũ rồi, bây giờ tôi có nhà lớn để ở, có điện thoại để chơi, có ăn có uống, còn là hạng nhất toàn khối!"


"Em lợi hại lắm đấy nhé!"


Thẩm Thuật vỗ ngực: "Mạnh Sơ lợi hại như vậy, vậy tôi phải nhận em làm đại tỷ!"


Tôi đấm anh một cái: "Ai thèm làm đại tỷ của anh, nghe khó nghe quá, tuổi tôi còn nhỏ hơn anh."


"Vâng, thưa Nữ hoàng."


Thật là, mồm mép anh đúng là lanh lợi thật.


Ngày hôm sau là cuối tuần, Thẩm Thuật ra ngoài từ rất sớm.


Lúc anh về, tay xách theo túi lớn túi nhỏ quần áo.


Tôi hỏi: "Đây là?"


"Toàn là quần áo của em, trời lạnh rồi, em là con gái, phải mặc nhiều quần áo mới không dễ bị cảm."


"Nhưng thế này nhiều quá."


"Không nhiều, tủ quần áo nhét vừa."


Thẩm Thuật treo từng chiếc áo vào tủ, nhìn tủ đầy quần áo mùa đông, tôi có chút bất lực.


"Thẩm Thuật, anh muốn gói em thành bánh chưng à?"


Anh đóng cửa tủ, quay lại nhìn tôi: "Vậy thì tốt nhất, bánh chưng anh gói chỉ có mình anh được ăn."


Lời vừa dứt, cả hai chúng tôi đều cúi đầu.


Cứu mạng! Sao người này nói chuyện không qua não vậy!


Một lúc lâu sau, giọng của Thẩm Thuật phá vỡ sự ngượng ngùng: "Vậy thì mặc nhiều một chút, thay đổi mỗi ngày, 365 ngày không trùng nhau."


"...Cảm ơn anh."


25


Ngày hôm sau, tôi nằm lì trên giường hoàn toàn không dậy nổi.


Ngay cả người chăm học cũng có lúc muốn ngủ nướng, rốt cuộc là ai phát minh ra “thứ Hai mùa đông” cơ chứ!


Đồng hồ báo thức cứ kêu không ngừng,trong chăn thì ấm áp dễ chịu, đầu tôi mụ mị không muốn tỉnh, đến cả tay để tắt chuông cũng lười đưa ra.


Bên tai dường như lại nghe thấy giọng của Thẩm Thuật, khoảnh khắc bàn tay lạnh buốt đặt lên trán tôi, tôi lập tức nhíu chặt mày.


Anh cười khẽ một tiếng, ngón tay chọc nhẹ vào má tôi: "Dễ thương thật, giống như một cục bột nếp vậy."


"Nhưng cục bột nếp bị sốt rồi, phải dậy đi bệnh viện thôi."


Tôi há miệng, cực kỳ bực bội: "Không đi."


Bị bệnh cũng đâu phải nhất thiết phải đi bệnh viện, ít nhất lúc nhỏ tôi chưa từng đi bao giờ.


Anh có vẻ rất bất lực, tôi nghe anh thở dài một tiếng rồi đứng dậy.


Sau đó lại bước vào, ngồi bên giường tôi: "Vậy không đi bệnh viện thì cũng phải uống thuốc chứ? Uống thuốc xong rồi ngủ tiếp, tôi xin nghỉ phép cho em, ngoan."


Dường như lúc bị bệnh, hệ thống phòng ngự của tôi sẽ sụp đổ, những gai nhọn trên người cũng không còn.


Tôi lề mề ngồi dậy, chăn quấn đến cổ, không chừa một kẽ hở nào.


Thẩm Thuật lại cười, đút thuốc vào miệng tôi, cho đến khi tôi nằm xuống lại anh vẫn chưa đi.


Thuốc có tác dụng rất mạnh, tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, còn mơ một giấc mơ.


Mơ thấy mùa hè mười năm trước, tôi và cậu bé đó cùng nhau bỏ trốn.


Đây là một giấc mơ đẹp, vì chúng tôi đã bỏ trốn thành công.


Chúng tôi nắm tay nhau nô đùa trên thảo nguyên rộng lớn, vui mừng vì trên thế giới này không còn ai có thể tìm thấy chúng tôi.


Thế là tôi hỏi cậu ấy: "Cậu tên là gì?"


Cậu ấy đã trả lời tôi, nhưng tôi không nghe thấy, tôi nhìn rõ khẩu hình của cậu ấy, đọc lên, giống như Thẩm Thuật.


Cùng lúc đó, dáng vẻ của cậu ấy ngày càng rõ ràng, ngũ quan dần dần trùng khớp với của Thẩm Thuật, trở thành một Thẩm Thuật phiên bản nhỏ.


Sau đó, giấc mơ đẹp biến thành ác mộng, cậu ấy bắt đầu từ từ biến mất khỏi tầm mắt của tôi, cuối cùng chỉ nói bốn chữ: "Mạnh Sơ, tạm biệt."


Tôi níu kéo: "Đừng đi... đừng bỏ lại em một mình!"


Có lẽ giọng của Thẩm Thuật thật sự có một loại ma lực, anh chỉ nói một câu: "Mạnh Sơ, tôi ở đây, đừng sợ."


Lòng tôi liền hoàn toàn yên ổn, sau đó ngủ một mạch đến chiều mà không gặp ác mộng nữa.


Lúc tỉnh lại, cơn sốt đã hạ hơn nửa, Thẩm Thuật đang bưng cháo trắng đút cho tôi ăn.


Kể từ khi tôi dọn vào, anh đã bắt đầu nuôi tóc, đến hôm nay, đã dài đến tai, che đi những đường nét sắc sảo của anh, trở nên dịu dàng hơn.


Tôi khàn giọng hỏi: "Thẩm Thuật, sao anh lại để tóc dài? Dữ dằn một chút không tốt à?"

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo