Chạy Trốn Khỏi Mùa Hè - Chương 8

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

20


Tôi cứ nghĩ, để một người chưa bao giờ học hành yêu thích việc học, sẽ là một chuyện khó hơn lên trời.


Không ngờ suốt kỳ nghỉ hè dài đến một tháng rưỡi, Thẩm Thuật lại có thể tuân thủ nghiêm túc, không bỏ sót một ngày nào.


Khả năng học tập của anh rất tốt, đặc biệt là các môn tự nhiên, chỉ cần giảng qua là hiểu ngay.


Sau một tháng rưỡi, những bài tập cơ bản với anh đã chẳng còn là vấn đề nữa.


Trong kỳ thi đầu vào năm lớp 12, anh thậm chí còn nhận được giải thưởng tiến bộ nhất.


Toàn khối có bảy trăm học sinh ban tự nhiên, anh từ hạng chót vọt lên hạng năm trăm, tiến bộ tận hai trăm bậc.


“Như vậy đã là rất tốt rồi.”


Sau khi buổi lễ tuyên dương kết thúc, tôi nghe thấy có người xì xào bàn tán.


"Vừa rồi mình không nghe nhầm chứ, Thẩm Thuật nhận giải tiến bộ nhất? Là trùm trường đẹp trai đó hả?"


"Đúng rồi, mình cũng sốc, năm ngoái còn nghe chủ nhiệm lớp nói, số ngày anh ta đến trường trong một học kỳ đếm trên đầu ngón tay, không lẽ là gian lận?"


"Sao mình cảm thấy người như anh ta căn bản không thèm gian lận, dù sao anh ta còn chẳng coi giáo viên ra gì."


"Có khi nào là vì Mạnh Sơ không? Cô ấy không phải hạng nhất toàn khối sao? Hơn nữa nghe nói cô ấy còn ở nhà Thẩm Thuật, không lẽ trùm trường vì tình yêu mà quyết tâm thi đại học?"


"Cũng có khả năng lắm."


Khóe môi tôi bất giác cong lên, trong lòng có chút cảm giác thành tựu.


Thẩm Thuật không biết đã ghé lại gần từ lúc nào, tay cầm một quả bóng rổ: "Tôi tiến bộ mà em quan tâm thế à?"


Tôi khẽ gật đầu.


"Vậy sau này tôi phải tiến bộ nhiều hơn, cố gắng làm em vui hơn."


"Được."


Anh sững người, đột nhiên cười ném quả bóng cho người phía sau: "Các cậu tự chơi đi, tôi phải về lớp học bài."


Người phía sau không dám phản bác, chỉ liếc nhìn tôi rồi nói: "Giang sơn và mỹ nhân, xem ra anh Thuật của chúng ta chỉ chọn mỹ nhân thôi."


Tôi cúi đầu, trong lòng không hề khó chịu trước lời trêu chọc của cậu ta, ngược lại còn có chút vui vẻ.


Thẩm Thuật đi bên cạnh tôi, nụ cười trên môi chưa bao giờ tắt.


Tôi phát hiện, hình như tôi có chút không muốn rời xa Thẩm Thuật nữa rồi.


21


Những ngày năm lớp 12 ai cũng bận rộn.


Ngay cả Khâu Dương, người từng bắt nạt tôi, hay Hứa Tư Điềm chỉ muốn thu hút sự chú ý của Giang Trình, cũng không còn gây rối nữa, Thỉnh thoảng còn thấy họ cùng nhau thảo luận bài tập.


Mọi người dường như đều đã trở lại quỹ đạo của riêng mình, không còn ai cố tình để ý đến ai nữa.


Nhà trường điều chỉnh thời gian học hàng tuần, từ tan học thứ sáu, chuyển thành tan học thứ bảy.


Một ngày dư ra được dùng để làm bài kiểm tra nhỏ hàng tuần.


Ngày tháng cứ thế trôi qua trong bộn bề bận rộn. Việc học của Thẩm Thuật cũng gặp phải bế tắc, cứ quanh quẩn ở vị trí khoảng 300, mãi chẳng thể tiến lên.


Anh có chút sốt ruột.


Anh nói: "Tôi sợ không thể thi đỗ vào cùng một thành phố với em."


Nhưng đôi khi, càng sốt ruột càng phản tác dụng, trong kỳ thi tháng mới đây, anh tụt gần sáu mươi hạng.


Chiều thứ Bảy sau khi tan học, tôi lấy số tiền tiết kiệm của mình, đưa anh đến khu vui chơi, mua hẳn hai trăm nghìn tệ tiền xu.


Anh nhìn tôi với vẻ không tin nổi: “Em điên rồi à, hai trăm nghìn tệ mà cũng nỡ tiêu sao?”


Tôi bị dáng vẻ của anh chọc cười: "Nói như thể em keo kiệt lắm vậy."


"Đúng vậy."


ôi đấm nhẹ vào vai anh một cái: "Vất vả lâu như vậy, cũng nên thư giãn một chút."


Thật ra tôi chẳng biết chơi mấy thứ này, đây là lần đầu tiên tôi đến nơi như thế này.


Nếu nói có thứ duy nhất biết chơi, thì đó là gắp thú bông.


Thẩm Thuật vừa dạy tôi, vừa thắng được rất nhiều phiếu đổi quà.


Anh chơi rất hăng, còn tôi thì mệt rồi.


Sau khi dặn dò anh vài câu, tôi ngồi nghỉ một bên, nhìn anh chơi ném bóng rổ.


Đột nhiên có một đôi tay đặt lên vai tôi, tôi chưa kịp hét lên, miệng đã bị bịt lại.


Mắt tôi từ từ nhắm lại...


22


Lúc tôi mơ màng tỉnh lại, nghe thấy có người đang nói chuyện.


Giọng nói ấy rất quen thuộc.


 “Anh Trình, chuyện này không ổn đâu, nếu để anh Thuật phát hiện thì chúng ta tiêu đời mất.”


"Mày là người của nó hay người của tao? Một tiếng hai tiếng đều là anh Thuật, sao mày không đi theo nó luôn đi?"


"Anh ấy đâu có cần em."


Tôi mở mắt, thấy nắm đấm của Giang Trình dừng lại giữa không trung, sau đó hạ xuống, đi về phía tôi.


"Tỉnh rồi à?" hắn ta bóp lấy cằm tôi.


Lòng bàn tay tôi đã đổ mồ hôi, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh: “Anh định làm gì?”


Khóe môi hắn cong lên: “Làm gì à? Làm mày đấy.”


"Mày không phải nói chỉ có chủ động mới thú vị sao? Mày ép tao như vậy có ý nghĩa gì?"


"Thế mày không chủ động, mà tao lại thích mày, thì biết làm sao? Đành phải thế này thôi."


"Mày làm thế này là cưỡng hiếp, đến lúc đó, không một ai trong số chúng mày ở đây thoát được đâu." Tôi quét mắt nhìn mấy tên côn đồ còn lại.


Họ rõ ràng có chút sợ hãi.


Một tên trong số đó bước tới, cố gắng ngăn hắn ta: "Anh Trình, cô ấy nói đúng đấy, bọn em theo anh chứ không phải để vào tù đâu."


"Câm miệng."


Giang Trình không thèm để ý, bắt đầu cởi cúc áo đồng phục và cởi quần áo của tôi.


Tôi đạp hắn ra, không để hắn ta đạt được mục đích.


Trong mắt những người này, luôn tồn tại quy luật sinh tồn nguyên thủy nhất – cá lớn nuốt cá bé, kẻ thích nghi mới sống sót.


Chúng ức hiếp kẻ yếu hơn mình, nhưng lại sợ hãi kẻ mạnh hơn.


NhữCòn loại không có đầu óc, không sợ chết thì chỉ có một hai đứa thôi.


Lúc Giang Trình lại xông tới, tôi hét lên với mấy tên côn đồ còn lại: "Nếu các người muốn theo Thẩm Thuật, tôi có thể nói giúp, chỉ cần các người giúp tôi."


Giang Trình tát tôi một cái: “Ông đây thích mày, thấy mày xinh đẹp thú vị là đã nể mặt rồi, mà mày cứ mở miệng ra là Thẩm Thuật, ý gì? Thấy ông không bằng hắn ta à?”


Tôi cười khẩy, nhổ một bãi nước bọt vào mặt hắn: "Màynhổ nước bọt vào hắn: “Mày mà xứng so với anh ấy à?”"


"Các người không phải không biết Thẩm Thuật khi tàn nhẫn lên thì đáng sợ thế nào đâu." Tôi cố ý dọa họ.


Quả nhiên có tác dụng, mấy tên côn đồ lập tức giữ chặt Giang Trình lại.


 “Anh Trình, đừng trách bọn em, dù sao anh cũng là kẻ từng thua dưới tay Thẩm Thuật mà.”


Đúng lúc tôi vừa thoát được dây trói, Thẩm Thuật dẫn người xông vào, đè Giang Trình xuống đất, đấm liên tiếp từng cú một.


Sợ xảy ra chuyện, tôi kéo anh lại: "Thẩm Thuật, chúng ta đi thôi, tôi không muốn ở đây nữa."


"Được, nghe lời em."


Thẩm Thuật nhanh chóng đưa tôi đến đồn cảnh sát lấy lời khai, rồi lại đưa tôi về nhà.


Suốt dọc đường, anh hầu như không nói gì.


Chỉ đến khi vừa bước vào cửa nhà, anh mới ôm chặt lấy tôi.


Tai tôi áp vào lồng ngực anh, nghe thấy tim anh đập rất mạnh, còn nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ của anh.


"Mạnh Sơ, em dọa tôi sợ chết khiếp rồi."


23


Tối đó trước khi đi ngủ, Thẩm Thuật gửi tin nhắn cho tôi.


[Ngủ chưa?]


Tôi trả lời: [Chưa.]


[Còn sợ không? Có muốn tôi qua với em không?]


Tôi an ủi anh: [Không sao, tôi không sợ, tôi không yếu đuối thế đâu.]


[Nhưng mà tôi sợ.]


Hả? Là muốn tôi ở bên anh sao?


Dòng chữ "đối phương đang nhập..." dừng lại rất lâu, mới từ từ gửi đến vài chữ: [Tôi đã quen có em rồi.]


Nhìn chằm chằm vào tin nhắn này khoảng một phút, mặt tôi bỗng nóng lên, vành tai cũng bắt đầu nóng ran.


[?]


[Ý là, tôi không thể rời xa em.]

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo