Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mẹ chồng tôi trừng mắt:
“Sao vậy được? Ở nhà tao, sau này Tiểu Bân sao có thể đi học?”
Lòng bàn tay tôi nắm chặt, ra là vậy! Từ lâu họ đã muốn chiếm lấy suất học của con gái tôi.
Năm đó, tôi với Vương Vũ chọn mua căn nhà này vì nó gần trường tiểu học nổi tiếng nhất huyện.
Ngô Bân năm nay gần 6 tuổi, sang năm là vào tiểu học.
Thật biết tính toán!
“Mẹ, mẹ nói chuyện buồn cười vậy? Mẹ muốn Tiểu Bân vào trường điểm gần đây học? Vậy Vi Vi nhà con thì sao?” Tôi kìm chế cơn giận, hỏi.
Mẹ chồng tôi bĩu môi:
“Vi Vi còn lâu mới đi học mà phải không? mới có 3 tuổi chứ mấy, còn lâu lắm.”
“Đây không phải là chuyện chỉ một hai năm! Nếu Tiểu Bân học, sau này Vi Vi cũng chẳng có cơ hội vào nữa!”
“Không vào được thì vào trường khác, dù sao nó cũng chỉ là con gái… Với lại, tụi mày chẳng phải muốn ở thành phố A sao? Dù gì cũng đâu cần học ở đây…” Mẹ chồng tôi tỉnh bơ nói.
Tôi hít sâu một hơi, vậy ra đây mới là suy nghĩ thật sự trong lòng bà ta.
Tôi nhìn về phía Vương Vũ:
"Chồng, anh nghĩ thế nào?"
Kiếp trước, mẹ chồng không nói thẳng như thế. Đương nhiên Vương Vũ sẽ quan tâm đến người nhà mình hơn.
Nhưng giờ nghe được lời ấy, mặt anh tối sầm lại.
Xem ra đã phân biệt được bên nào nặng bên nào nhẹ, biết con gái mình quan trọng hơn rồi.
Chị chồng liếc Vương Vũ một cái, kéo áo mẹ chồng:
“Mẹ, mẹ nói gì vậy? Thời buổi nào rồi, còn suy nghĩ như thế? Con không cần trường này, Tiểu Bân rất giỏi, học đâu cũng được…”
Mẹ chồng không chịu bỏ qua:
“Không được! Tiểu Bân phải học trường này! Vương Vũ, mày coi lại đi chứ!”
Vương Vũ lạnh lùng:
“Mẹ, mẹ với chị muốn vào trường nào thì vào, con không quan tâm. Nhưng căn nhà này, con với vợ đã bàn, sẽ bán đi để mua nhà mới ở thành phố A. Để chị về nhà mẹ ở đi, mỗi tháng con sẽ chu cấp cho chị 500 tệ tiền sinh hoạt.”
Tôi nhíu mày:
“Sao phải chu cấp? Chị anh không tay không chân à? Chị anh không nuôi nổi con mình thì đừng dắt con về đây.”
Kiếp trước, Vương Vũ cũng nói những lời này.
Lúc ấy lòng tôi không vui lắm, dù chỉ vài trăm tệ nhưng nhà tôi nào khá giả đến thế. Ấy vậy mà anh ta lại bảo đó là chị anh ta, hồi còn đi học, chị anh ta cũng hay cho tiền, 500 tệ cũng chẳng đáng là bao, bảo tôi đừng so đo. Tôi thấy cũng được, quả thật là không đáng mấy.
Nhưng sau này, hai vợ chồng tôi liều mạng kiếm tiền, khó khăn lắm mới đủ tiền mua một căn nhà ở thành phố A. Rồi Vương Vũ cũng muốn khởi nghiệp, xài hết tiền tiết kiệm của tụi tôi.
Lúc đó, tụi tôi khổ đến mức ăn cháo trắng qua ngày, 10 tệ tiền thịt nửa tháng mới dám mua về ăn. Cho dù Vương Vũ đã nói rõ với mẹ chồng về tình cảnh hiện tại của vợ chồng tôi lúc ấy, nhưng bà ta vẫn thản nhiên mỗi tháng gọi điện xin tiền.
Bà ta bảo Vương Vũ đã hứa, dù khó khăn đến mức nào thì cũng không bằng chị gái anh ta.
Sau đó bà ta còn khóc lóc, kể về những tháng ngày chị ta đối xử tốt với chồng tôi, than vãn về cuộc sống vất vả của chị ta.
Cuối cùng, vì không muốn Vương Vũ mệt mỏi, tôi đành cắn răng đi làm thêm, khó khăn lắm mới gom góp được 500 tệ mỗi tháng.
Khoảng thời gian ấy, mỗi ngày tôi ngủ chỉ tầm 3 tiếng, trong vòng một năm ngắn ngủi tôi như già đi cả chục tuổi.
Vương Vũ phản đối:
“Vợ, chỉ có 500 tệ thôi mà.”
Tôi trừng anh ta:
“Em không đồng ý! Năm đồng em cũng không đồng ý. Vương Vũ, chị ấy là chị gái anh, không phải mẹ anh. Anh không có trách nhiệm phải nuôi chị ấy. Hơn nữa, chị anh có tay có chân, đâu phải tàn tật, mắc cái giống gì phải cho tiền? Anh muốn bố thí để thoả mãn mình hả?"
Vương Vũ bị tôi nói thẳng ra tức giận không thôi:
“Vợ, em ăn nói kiểu gì vậy! Chuyện này cứ quyết vậy đi, 500 tệ anh không lo nỗi chắc?”
Tôi cười lạnh:
“Được! 500 tệ anh muốn cho thì cho, em không cản được anh... Nhưng anh đưa, chúng ta viết giấy ly hôn."
Vương Vũ không tin nổi, nhìn tôi.