Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mẹ chồng tôi quát lớn:
“Lý Nguyệt, mày giỏi đóng kịch lắm! Tao tưởng mày ngoan ngoãn, hiếu thuận. Ai dè lại ích kỷ, độc ác đến thế. Phi! Ly hôn thì ly hôn, con tao sẽ tìm người tốt hơn mày! Tao sẽ ở trong cái nhà này, 500 tệ con trai tao cũng sẽ đưa cho tao..."
Cái vẻ kiêu ngạo đó của bà ta, thật sự rất đau mắt.
Kiếp trước cũng như thế.
Những năm đầu tiên, mẹ chồng và chị chồng đều nói những lời ngon ngọt.
Nhưng sau này, mỗi lần có lễ và Tết đến, tôi về quê chồng, họ đối xử với tôi chẳng khác gì người ngoài, đến đồ đạc trong nhà tôi cũng chẳng dám động. Bởi chỉ cần tôi động vào cái gì bà ta đều sẽ chửi bóng chửi gió.
Không chỉ giống người ngoài, mà đến việc vặt trong nhà cũng một tay tôi lo liệu.
Bà ta bảo, ngày nào chị chồng cũng chăm sóc bà ta đến mệt mỏi, giờ tôi về nên gánh bớt một phần.
Chỉ cần phật lòng bà ta, bà ta đều sẽ nói những lời đó.
Tôi tức quá, đứng dậy vớ lấy cây chổi:
“Cút ra ngoài! Nhà bà, không tới lượt các người làm chủ! Cút! Cút ngay!”
Vương Vũ ngẩn người:
“Vợ, em bị gì vậy? Không cho thì thôi, đâu có đáng…”
Tôi chỉ cây chổi vào anh ta:
“Anh nói nữa, mai chúng ta ly hôn. Không thì cút theo luôn!”
“Đồ trời đánh, Lý Nguyệt, mày chết không yên! Dám đối xử với mẹ chồng và chị chồng như vậy…” Mẹ chồng chửi.
Tôi không để bà ta nói hết, vung chổi quất.
Nhưng chổi lướt qua áo bà ta, quất vào người chị chồng.
Chị chồng không giả vờ nổi nữa, nhảy dựng chửi:
“Em dâu, em bị điên à! Tụi chị bao năm vì tụi em cực khổ không thôi, em không cho chị ở nhà này thì thôi, không muốn em chị cho tiền chị, chị cũng chẳng thèm. Nhưng em cần gì phải cầm chổi đuổi bọn chị?”
Tôi vừa vung chổi vừa cười khẩy:
“Bà ta khổ vì tụi tôi? Khổ cái gì?”
“Bà ấy nuôi em chị lớn khôn…”
“Đó là chuyện của bà ấy với con trai bà ấy, liên quan gì đến tôi? Tôi vào nhà này, bà ấy cho tôi một đồng sính lễ nào chưa? Tiền mua nhà là tôi với nhà mẹ tôi góp. Bà ấy chăm con tôi được ngày nào chưa? Đến cả ở cữ tôi cũng phải về nhà mẹ mình. Vậy bà ấy khổ vì tôi cái gì?”
Nói đến đây, lòng tôi đầy oán khí.
Trước khi sinh con gái, mẹ chồng tôi nói những lời hay ý đẹp, hứa sẽ chăm sóc tôi. Nhưng đến lúc sinh, bà ta rên đau đầu, đau chân, đau đủ thứ, không chăm nổi.
Tôi chỉ đành gọi mẹ mình đến giúp đỡ.
Vậy mà trên đường, mẹ tôi thấy bà ta thay chị chồng đưa Tiểu Bân vào nhà trẻ.
Tôi tức điên, cãi với Vương Vũ một trận. Anh ấy dỗ mãi, tôi mới nuốt xuống.
Nghe tôi nói những lời này, Vương Vũ định tiến tới, cũng phải dừng lại.
Nhưng tôi vẫn tiếp tục vung chổi.
Mẹ chồng và chị chồng bị tôi đuổi ra ngoài, sau đó tôi ném hết đồ đạc của họ ra theo.
Phanh—
Cánh cửa đóng sầm lại.