CHỒNG RÚT ỔNG THỞ CỦA TÔI ĐỂ CẮM SẠC ĐIỆN THOẠI CHO THƯ KÍ - 1

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

1.

Phòng ICU như nổ tung. Giáo sư Ngô lao một mạch vào, giật phăng dây sạc trên tay Hạ Dao. Oxy ập trở lại, tôi ho sặc sụa, mỗi lần hít thở như có dao cứa trong lồng ngực.

Lục Phàm chẳng buồn liếc tôi một cái, chỉ nhíu mày tỏ vẻ khó chịu:

“Bác sĩ, có cần làm ầm ĩ thế không? Chỉ mượn ổ cắm sạc một lúc, có ai chết đâu.”

Anh ta quay sang choàng tay qua vai Hạ Dao, giọng nịnh nọt đến phát ngấy:

“Đừng sợ, Dao Dao, không sao rồi.”

Tôi cố nén cơn đau, giọng khàn đặc:

“Lục Phàm… anh thật sự muốn tôi chết đến vậy sao?”

Hạ Dao lập tức ngẩng mặt lên, mắt đỏ hoe như có thể khóc bất cứ lúc nào, giọng mềm như bún nhưng từng chữ đều như kim châm:

“Bà Lục, chị nói thế tội em quá… Phòng bệnh chỉ có một ổ cắm, điện thoại em tắt nguồn, Lục tổng liên lạc không được thì lo lắm. Chị nằm đó suốt, chậm một chút oxy thì… cũng đâu nghiêm trọng đến mức sống chết?”

Cô ta còn cố làm ra vẻ vô tội, chớp chớp mắt:

“Có gì mà nghiêm trọng như chị nói đâu?”

Lục Phàm như bị chạm vào đuôi, lập tức nhảy dựng lên che chắn cho cô ta:

“Tô Vãn! Em nghe xem Dao Dao nói có phải rất hiểu chuyện không? Còn em, cứ mở miệng là sống chết, thật xui xẻo!

Ổ cắm là anh rút, liên quan gì Dao Dao? Con bé chỉ lo cho anh, sợ lỡ việc quan trọng. Em rộng lượng thế mà lại tính toán với một cô gái nhỏ?”

“Với lại, chẳng phải em vẫn còn nguyên đây sao? Giờ lại tỏ ra yếu đuối cho ai xem?”

Tôi run run, nhưng vẫn gắng từng chữ:

“Lo cho anh? Vậy hai người cúi rạp xuống, mắt dán vào màn hình điện thoại… cũng là đang làm việc sao?”

Sắc mặt Lục Phàm khựng lại, ánh mắt thoáng qua sự bối rối, hoảng hốt né tránh.

Hạ Dao lại đi trước một bước, khúc khích cười ra tiếng, giọng lả lơi đầy đắc ý:

“Ôi chao, bà Lục, chị bệnh nặng thế này mà mắt vẫn tinh thật đấy~”

Cô ta nghiêng đầu dựa vào vai Lục Phàm, cười đến rung cả vai:

“Chỉ là giúp Lục tổng ‘thư giãn’ một chút thôi mà. Dạo này anh ấy áp lực nặng lắm, có người nào đó lại không đáp ứng nổi. Tôi làm trợ lý thì phải san sẻ gánh nặng cho lãnh đạo chứ, đúng không?”

Giáo sư Ngô tức đến mức mặt xám xanh, quyển bệnh án trong tay “rầm” một tiếng đập xuống bàn:

“Đây là ICU! Là nơi cứu người! Hai người các người đang làm cái gì thế hả?!”

Mặt Lục Phàm hơi biến sắc nhưng vẫn cố chống chế:

“Chuyện nhà chúng tôi, không đến lượt người ngoài xen vào! Dao Dao còn trẻ, chỉ đùa một chút thôi, có gì nghiêm trọng đâu!”

Vừa nói anh ta vừa đưa mắt ra hiệu cho Hạ Dao, ánh nhìn đầy dung túng.

Khoảnh khắc đó, tôi đã hoàn toàn hiểu ra.

Sinh mạng của tôi, trong mắt anh ta, còn không bằng cái dáng vẻ làm ra vẻ ngây thơ rẻ tiền của Hạ Dao, không bằng mấy đoạn video dơ bẩn trong điện thoại cô ta.

Tôi nhắm mắt lại, mệt mỏi đến mức không muốn bố thí cho họ thêm một lời, chỉ khẽ phẩy tay, muốn gạt bỏ hết.

 

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo