CHỒNG RÚT ỔNG THỞ CỦA TÔI ĐỂ CẮM SẠC ĐIỆN THOẠI CHO THƯ KÍ - 2

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

2.

Sáng sớm hôm sau, Hạ Dao lại mò tới.
Không có Lục Phàm bên cạnh, vẻ mặt cô ta hả hê, chẳng còn chút giả vờ yếu đuối như hôm qua.

Cô ta đứng sát mép giường, khom người nhìn xuống tôi, giọng chanh chua:
“Tô Vãn, chị đừng bày trò yếu ớt nữa được không? Chỉ là sốc phản vệ một chút thôi mà.”
“Giờ đã tỉnh, tay chân nguyên vẹn, chị còn nằm lì trong ICU làm gì? Một ngày tốn mấy chục ngàn, toàn là tiền Lục tổng bỏ ra, chị không thấy áy náy à?”

Càng nói, cô ta càng lấn tới, ngón tay gần như dí thẳng vào mặt tôi.
“Chị loại phụ nữ chỉ biết ăn bám đàn ông, chẳng làm được gì ra hồn, ở lại đây chỉ biết đốt tiền! Ra viện sớm ngày nào hay ngày đó, khỏi tốn của!”

Tôi giận đến mức tay run lên, lập tức gọi điện cho Lục Phàm.
“Lục Phàm, anh thật sự muốn tôi xuất viện hôm nay sao?”

Đầu dây bên kia im vài giây, rồi anh ta đáp giọng lạnh nhạt:
“Anh đang bận lắm. Dao Dao nói em tỉnh táo rồi, thì đừng ở ICU tốn tiền nữa. Tiết kiệm chút đi, ra viện rồi tối anh còn về chăm em.”

“Chăm tôi?”
Tôi bật cười, tiếng cười đầy châm chọc:
“Hôm qua anh đến ICU rút ống oxy suýt khiến tôi chết, hôm nay lại bảo sẽ chăm tôi? Anh đang diễn trò cho ai xem vậy?”

Không chờ anh ta kịp biện minh, tôi dập máy cái rầm.
Rồi tôi xoay sang nhìn Hạ Dao, giọng lạnh băng:
“Chuyện của nhà tôi không cần cô dạy đời. Mau cút ra ngoài, nếu không tôi gọi bảo vệ ngay lập tức.”

Hạ Dao nghẹn họng, tức đỏ mặt, nhưng vẫn lì lợm chưa chịu đi, còn định cãi tiếp.

Tôi gọi to ngoài hành lang, khản cả giọng cầu cứu bảo vệ.
Rất nhanh sau đó, một bảo vệ tuần tra chạy vào.

Thấy bảo vệ đến, Hạ Dao lập tức đổi sắc mặt, từ giận dữ thành vui mừng.
“Anh họ, chính chị ta bắt nạt em! Hu hu…”

Tim tôi chùng xuống — hóa ra bảo vệ mới này lại chính là anh họ của Hạ Dao!
Đúng lúc này bác sĩ đang họp, y tá lo chuẩn bị thuốc tiêm, tình thế hoàn toàn bất lợi cho tôi.

“Anh họ, lần trước có người gây rối, anh không phải đã dạy dỗ một trận bằng dùi cui điện là yên ngay sao? Anh cũng xử chị ta vài phát đi, cho chị ta biết trong bệnh viện này ai mới là người không thể động vào!”

Mấy hộ công trong khu cũng vừa đi xuống kho kiểm kho, tầng này trống trơn, chẳng có ai có thể giúp tôi.

Tôi cố gắng chống người ngồi dậy, lưng thẳng tắp, giọng run nhưng không chịu yếu thế:
“Anh dám động vào tôi? Tôi là cổ đông lớn của bệnh viện này, Tô Vãn — Chủ tịch Tô! Nếu anh dám, ngày mai tôi sẽ cho anh cuốn gói!”

“Chủ tịch Tô?”
Hạ Dao bật cười đến chảy cả nước mắt, giọng châm chọc:
“Chị Tô Vãn, có phải nằm viện thiếu oxy mấy hôm nên đầu óc hỏng rồi không?
Chị chỉ là bà nội trợ ăn bám chồng, ngay cả rửa bát thuê cũng chẳng ai nhận, mà còn dám tự xưng Chủ tịch Tô? Đúng là không biết xấu hổ!”

Bảo vệ cau mày, gương mặt đầy mất kiên nhẫn, trong tay đã bật sẵn dùi cui điện:
“Tôi chưa từng nghe Chủ tịch Tô nào hết, tôi chỉ biết đội bảo vệ chúng tôi có đội trưởng Lý Tinh thôi!
Chị dám bắt nạt em họ tôi, còn mạnh miệng khoác lác ở đây? Hôm nay tôi sẽ cho chị nếm mùi điện giật, xem chị còn cứng miệng nổi không!”

Nói rồi anh ta sải bước tới, cơn đau dữ dội như luồng điện chạy khắp toàn thân.
Trước mắt tôi tối sầm lại, rồi ngã gục xuống.

 

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo