CHỒNG RÚT ỔNG THỞ CỦA TÔI ĐỂ CẮM SẠC ĐIỆN THOẠI CHO THƯ KÍ - 3

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

3.

“Tỉnh rồi à?”
Giọng cô y tá vừa dứt, tôi lập tức gượng ngồi dậy, dứt khoát báo cảnh sát.

Cửa phòng bật mở, Hạ Dao ôm cánh tay Lục Phàm lao vào, mắt đỏ hoe như sắp khóc, thân mình run rẩy.
“Dao Dao đã nói hết với anh rồi, nó còn trẻ dại, không hiểu chuyện. Anh họ nó cũng biết sai rồi, em đừng báo cảnh sát nữa.”

“Không hiểu chuyện?”
Tôi hất tay anh ta ra, kim truyền trên mu bàn tay suýt nữa bật ra.
“Dùng dùi cui điện đánh người là không hiểu chuyện? Đảo lộn trắng đen là không hiểu chuyện? Hôm nay tôi không báo cảnh sát, chẳng lẽ đợi lần sau cô ta thẳng tay lấy mạng tôi mới vừa lòng sao?”

Hạ Dao trốn sau lưng Lục Phàm, lén liếc tôi, khóe môi còn nhếch lên một nụ cười đắc ý không kìm được.

Sắc mặt Lục Phàm sa sầm, mày nhíu chặt, giọng cũng lạnh đi mấy phần:
“Tô Vãn, em không thể rộng lượng một chút à? Dao Dao đã nói lần sau sẽ không thế nữa, em còn muốn ép người đến mức nào?”

“Ép người?”
Tôi nghẹn cười, từng chữ rơi xuống như băng lạnh:
“Lục Phàm, bị điện giật bất tỉnh là tôi, nằm trong phòng cấp cứu là tôi. Giờ anh lại bảo tôi phải rộng lượng?”

Anh ta quay sang lườm tôi, giọng ngập đầy phiền chán:
“Tô Vãn, em làm loạn đủ chưa? Anh ngày nào cũng ở ngoài cật lực kiếm tiền, còn em thì sao? Ở nhà ăn bám chẳng đi làm đã đành, giờ nằm viện cũng không yên, gây chuyện liên miên!”

Tôi nhìn thẳng vào anh ta, lạnh lùng vạch trần:
“Ngày đó là chính miệng anh kêu tôi nghỉ làm, ở nhà an tâm chuẩn bị mang thai. Bây giờ lại quay sang trách tôi không đi làm?”
“Còn nữa, Lục Phàm, đừng quên căn nhà, chiếc xe mà anh đang ở, đều từ của hồi môn của tôi mà ra. Cái công việc hiện tại của anh cũng là do cha tôi sắp xếp cho.”
“Vậy mà mới vài ngày tôi nằm viện, anh đã kêu ca tôi tiêu tiền quá nhiều?”

Lục Phàm bị chọc trúng sĩ diện, mặt sa sầm hẳn xuống:
“Nhưng mà công ty nhỏ của ba em sau đó chẳng phải phá sản rồi sao? Em có biết một ngày ICU tốn bao nhiêu không? Cả cái công ty bây giờ mình anh gánh, em hiểu nổi cái mệt của anh không?”

Anh ta càng nói càng kích động, lải nhải không dứt:
“Dao Dao là tốt bụng thay anh san sẻ, mấy hợp đồng lớn anh ký được đều nhờ con bé theo khách uống rượu đến mức nôn mửa mới lôi về. Em không thể thông cảm cho bọn anh một chút sao?”
“Nếu em còn cứ thế này, cứ bám mãi chuyện của Dao Dao với anh họ nó không buông, thì chúng ta… ly hôn đi!”

Thì ra từng ấy năm tình cảm, trong mắt anh ta chỉ gói gọn bằng hai chữ “vô lý”.
Đủ để vì một người ngoài, anh ta dễ dàng thốt ra hai chữ “ly hôn”.

Tôi mấy lần suýt chết vì trò của cô trợ lý đó, còn anh ta thì hết lần này đến lần khác thiên vị.

Trong đầu tôi bất chợt thoáng qua hình ảnh ngày Hạ Dao mới vào công ty anh ta.
Kể từ đó, thời gian anh ta về nhà ngày càng muộn, mùi rượu nồng nặc, thỉnh thoảng còn vương lại hương nước hoa lạ.
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo