Chuyện Tình Khó Nói - Chương 1

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

1


Tôi cắn răng, rót một ly nước chanh đưa cho anh và tranh thủ liếc màn hình điện thoại.


Cú liếc đó suýt làm t im tôi ng ừng đ ập!


Anh đang xem lịch sử trình duyệt của tôi!


Cái lịch sử mà dù tôi có bị x e t ông cũng phải xóa s ạch trước khi ng ất đi ấy!


Nghĩ đến đống truyện tôi từng lưu lại… tôi chỉ muốn tự ch ôn mình tại chỗ cho rồi.


Ngón tay thon dài với những khớp xương rõ ràng của Lê Ly chậm rãi lướt trên màn hình, giọng nói tuy thong thả nhưng đồng thời cũng đầy áp lực:


“Cưới nhau đã hai năm rồi… nhưng giờ anh mới phát hiện mình chẳng hiểu gì về em cả.”


Tất nhiên là không hiểu rồi… Chẳng qua tôi chỉ là người anh tiện tay cưới về để ch ọc t ức Lưu Cầm thôi, chẳng lẽ anh quên rồi ư?


Tôi cười gượng:


“Chồng à, anh đi công tác về chắc m ệt lắm nhỉ? Hay vào nghỉ ngơi chút đi?”


Tôi giơ tay ra đầy đáng thương, chỉ mong anh trả lại điện thoại cho tôi.


Lê Ly nheo mắt, ẩn dưới đáy mắt sâu thẳm chợt lóe lên một ý cười lạnh, và hoàn toàn phớt lờ lời cầu xin của tôi.


Ngón tay anh nhẹ nhàng lướt trên màn hình rồi mở luôn WeChat của tôi.


Tôi tối sầm mặt mày, trong lòng cũng bất giác vang lên tiếng nổ chói tai!


Cuộc trò chuyện ghim trên cùng Wechat của tôi là một streamer mới quen gần đây… tên là: “Cún con bụng sáu múi”!


Cậu ta là một streamer mới vào nghề, nghe đâu còn đang là sinh viên đại học, hát rất hay, chỉ tiếc là phòng livestream vắng như chùa Bà Đanh.


Chỉ cần một vé vote là có thể yêu cầu một bài hát.


Có người trêu cậu ta bỏ vài vé rồi cứ bắt cậu ta hát đi hát lại bài “Thanh Tạng Cao Nguyên”.


Khi hát đến đoạn cuối, giọng cậu ta đã trở nên khản đặc, cả phòng livestream đều nhìn không nổi nữa liền bảo cậu ta đừng hát nữa.


Thế mà cậu ta đỏ cả mắt vẫn cắn răng hát cho xong hết mấy bài.


Làm tôi nhớ tới hồi mình đi làm thêm khi còn đi học từng bị quản lý bắt nạt.

Thế là tôi liền phẩy tay một cái và tặng liền sáu chiếc phi thuyền, lập tức leo lên hẳn top 1 trong phòng livestream của cậu ta.


Cún con bụng sáu múi biết ơn chủ động add WeChat của tôi.


Lê Ly đen mặt kéo xuống xem đoạn chat gần đây nhất.


[Cún con bụng sáu múi]: “Chị ơi, chào buổi sáng! Em đang ở phòng gym!”


[Cún con bụng sáu múi]: [Ảnh cơ bụng lấp ló dưới áo ba lỗ trắng.jpg]


[Tôi]: “Con trai ra ngoài phải chú ý an toàn nhé.”


[Tôi]: “Về nhà chưa?”


[Cún con bụng sáu múi]: “Chỗ không có chị thì chẳng gọi là nhà… huhuhu.”


……


Lê Ly dụi tắt điếu thuốc, đôi mắt sâu thẳm như muốn đóng đinh tôi, giọng điệu khàn khàn đầy uy hiếp:


“Giang Sanh, có phải em… đang muốn ly hôn không?”


Hả?


Người muốn ly hôn chẳng phải… là anh à?


2


Tôi và anh là bạn học đại học. Anh là thiếu gia của một gia đình tài phiệt, còn tôi chỉ là một cô gái nhỏ đến từ thị trấn nghèo.


Vốn dĩ là hai người ở hai thế giới khác nhau, suốt bốn năm đại học, chúng tôi chẳng có bất kỳ tương tác nào.


Kết thúc lễ tốt nghiệp, tôi cầm thẻ nước đi đến phòng quản lý để lấy lại tiền đặt cọc, tình cờ bắt gặp anh và Lưu Cầm đang cãi nhau đòi chia tay.


Nghe nói Lưu Cầm là con gái nuôi của nhà anh, anh cưng chiều cô ta hết mực, thậm chí đã định sẵn hôn ước từ bé.


Sau khi tốt nghiệp, anh nóng lòng muốn cưới cô ta, nhưng Lưu Cầm lại muốn ra nước ngoài học tiếp, lần này anh đã không chịu thỏa hiệp.


Anh đang tuổi bồng bột bỗng nhiên kéo tay người đang đi ngang qua là tôi.


"Tôi cho cô hai triệu tiền sính lễ, cưới tôi đi!"


Anh vừa nói bao nhiêu cơ?


Tôi nhìn chiếc Maybach đỗ bên cạnh, nuốt nước bọt, rồi mang theo giọng điệu căng thẳng hỏi: "Quẹt thẻ hay trả tiền mặt?"


"Lê Ly, anh nhất định phải làm mọi chuyện khó coi đến vậy sao, tại sao anh không thể thành toàn cho em!"


Lưu Cầm mặc một chiếc váy trắng tinh, trông cô ta như đóa linh lan trong gió, yếu ớt nhưng lại tràn đầy bướng bỉnh.


Anh nhếch mép rồi nghiêng đầu thì thầm vào tai tôi: "Hôn tôi."


Tôi trợn tròn mắt: "Hả?"


"Hôn tôi, thêm mười vạn!"


"Để tôi gửi số tài khoản trước..." Tôi còn chưa nói xong thì cả người đã bị anh kéo mạnh làm cho môi tôi va vào môi anh.


Hơi đau, nhưng vì mười vạn thì tôi vẫn chịu được.


Mặt Lưu Cầm lập tức trở nên trắng bệch, đợi khi anh buông tôi ra, ánh mắt cô ta nhìn tôi như thể đang nhìn một thứ gì đó dơ bẩn vậy.


"Dù anh đang tức giận thì cũng không thể cưới một người phụ nữ vì tiền mà không cần cả thể diện như vậy được!"


Nghe thì hơi tức thật, nhưng tôi đang bận tìm thẻ ngân hàng trong túi nên chẳng có thời gian để ý đến cô ta.


"Chẳng phải bây giờ tôi đang thành toàn cho cô sao?" Anh mỉa mai nhìn cô ta: "Tôi đi kết hôn đây, cô cứ tùy ý!"


Nói xong câu đó anh liền kéo tôi lên xe của anh, lần đầu tiên được ngồi Maybach, thật là, xịn xò quá đi mất!


Chiếc xe chạy thẳng vào nội thành, cuối cùng tôi cũng đã tìm thấy thẻ ngân hàng của mình rồi liền quay sang đưa cho anh.


Tôi nhận ra vành mắt anh đang đỏ hoe, cả người trông như thể sắp bị vỡ vụn.


"Hay là, tôi xuống xe ở lề đường nhé?" Tôi hiểu ý nói.


Anh cố gắng nuốt nước mắt ngược vào trong, và chiếc xe vẫn đang chạy rất nhanh: "Không tổ chức hôn lễ nữa, đăng ký kết hôn luôn được không?"


Sau khi đăng ký kết hôn, điện thoại tôi lập tức nhận được thông báo tài khoản.


Những con số 0 dài vô tận khiến khóe miệng tôi kéo dài đến tận mang tai.


Tôi rất thân thiện nhắc nhở anh: "Làm ơn thêm ghi chú, nhất định phải ghi rõ hai chữ sính lễ."


Anh khẽ nhướng mày và nói: "Yên tâm đi, tôi chưa nghèo đến mức phải đi đòi lại sính lễ đâu."


Nói xong anh liền ném cho tôi một chiếc nhẫn kim cương làm cho mắt tôi lập tức trở nên sáng rực, thật sự, đá to thế này tôi còn chẳng dám mua.


Mười carat!


Mặc dù mặt sau của nhẫn khắc chữ viết tắt tên của Lê Ly và Lưu Cầm, kích thước cũng không vừa.


Nhưng có quan hệ gì đâu chứ?


Dù khắc tên ai thì lúc bán vẫn đáng tiền như nhau.


Ngay trong ngày  hôm đó, tôi liền vác hành lý từ ký túc xá chuyển vào biệt thự của anh ở ngoại ô, anh ở tầng ba, còn tôi ở tầng hai.


Thành thật mà nói căn nhà này quá lớn, trong điều kiện bình thường chúng tôi có khi cả tháng cũng chưa chắc gặp mặt một lần.


Với lại anh cũng nói rồi, bảo tôi không có việc gì thì đừng làm phiền anh.


Chuyện này cũng có thể hiểu được, dù sao thì anh kết hôn với tôi chẳng qua cũng chỉ để chọc tức Lưu Cầm mà thôi.


Việc anh giữ mình trong sạch vì cô ta là lẽ đương nhiên, còn tôi...


Tôi đương nhiên sống trong biệt thự xa hoa, thưởng thức trà chiều do người làm chuẩn bị, và nhàm chán đếm tiền trong tài khoản ngân hàng.


Sau này, khi tiền đã đủ.


Tôi không khỏi mong ngóng từng ngày, mong Lưu Cầm quay lại, để cái công cụ là tôi đây mau chóng cầm tiền cuốn xéo!


3


Sau khi Lưu Cầm ra nước ngoài, anh vẫn không ngừng nhớ về cô ta.


Anh vùi đầu vào công việc để tự làm tê liệt bản thân, thậm chí ăn ngủ tại công ty, dẫn dắt doanh số công ty tăng gấp mấy lần, không ai còn nói anh là công tử dựa hơi bố mẹ nữa.


Ngoài những dịp quan trọng anh sẽ dẫn tôi đi cùng để đối phó, còn những lúc khác anh chẳng bao giờ liên hệ với tôi.


Tôi rảnh rỗi quá nên mở livestream trên mạng, chủ đề là "Cuộc sống nhàm chán khi chồng mỗi tháng cho mười vạn tiền sinh hoạt phí nhưng không về nhà" và đã thu hút được một lượng lớn người hâm mộ.


À, còn chuyện uống nước, anh chỉ dùng chiếc ly pha lê mà Lưu Cầm tặng.


Tiếc là chiếc ly này đã bị tôi vô tình làm vỡ khi rửa.


Tôi chu đáo gửi tin nhắn cho Lưu Cầm: "Chào cô Lưu, tôi không cẩn thận làm vỡ chiếc ly pha lê cô tặng chồng tôi, xin hỏi cô có thể tặng thêm một chiếc nữa không?"

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo