Chuyện Tình Khó Nói - Chương 2

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Cô ta chửi rủa một tràng dài, rồi giận dữ nói: "Giang Sanh, cái gì mà chồng cô chứ?


"Chẳng qua cô chỉ là đồ tiêu khiển mà Lê Ly bỏ tiền ra mua thôi, còn thật sự tưởng mình là bà Lê à?"


Tôi thành khẩn giải thích: "Nhưng anh ấy là chồng tôi mà, chúng tôi đã đăng ký kết hôn rồi."


Lưu Cầm nói: "Cô đúng là vô liêm sỉ! Không có tự trọng, thấy tiền là sáng mắt! Đồ hám tiền!."


Cô ta dùng rất nhiều tính từ để mắng tôi, chỉ là một chiếc ly pha lê thôi mà, có đáng không cơ chứ?


Nhưng mắng thì mắng, tin tốt là Lưu Cầm sắp về nước rồi, cô ta nói muốn cho tôi thấy thế nào là sức công phá của "bạch nguyệt quang".


Vừa hay tôi cũng muốn cho cô ta thấy thế nào là tôi chỉ ham tiền của anh chồng mình thôi!


Tôi gạt bỏ những suy nghĩ lộn xộn rồi cười nói với anh: "Ông xã, người ta cũng muốn xem điện thoại của anh mà ~"


Kết hôn hai năm rồi, một tiếng "ông xã" mà tôi gọi còn thành kính hơn cả gọi sếp, cung kính với anh hơn cả với thần tài.


Không cần nghĩ cũng biết anh chắc chắn không muốn người khác kiểm tra điện thoại của mình.


Vẻ mặt anh hơi biến sắc, rồi chán ghét nói một câu: "Muốn xem thì xem, nói chuyện không cần phải kinh tởm như vậy."


Anh vừa đưa điện thoại cho tôi, điện thoại của cả hai chúng tôi bỗng đồng thời hiện tin nhắn.


Cún con sáu múi: "Chị ơi, vào livestream đi, đêm nay tiếng hát của em chỉ dành cho chị!"


Anh giễu cợt nhìn tôi một cái làm cho mặt tôi bất giác trở nên đỏ bừng, sau đó thì liền nhìn sang điện thoại của anh.


Lưu Cầm gửi cho anh một bức ảnh tự sướng trang điểm đầy đủ ở sân bay, hai năm không gặp, cô ta đã trở nên trưởng thành và quyến rũ hơn rất nhiều.


"Hành lý nặng quá, tay đau quá.


"Lúc em đi anh không tiễn, lúc em về anh cũng định không đến đón sao?"


Tôi bật cười, một nụ cười thật tâm.


Tôi chỉ muốn tự mình lái xe đi đón cô ta, rồi sắp xếp cô ta nằm trên chiếc giường êm ái của anh.


Và tôi, cuối cùng cũng có thể mang theo bốn triệu rưỡi đã tích cóp được, đổi một nơi khác để nằm dài.


Anh nhướng mắt nhìn tôi một cái, tôi thấy vậy liền chu đáo cười nói: "Đi đón cô ấy đi!"


Anh gật đầu, sau đó đi vào phòng ngủ thay quần áo, cầm chìa khóa xe rồi vội vàng ra khỏi nhà.


Tôi nhìn bóng lưng anh rời đi, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy có chút khó chịu.


Có lẽ là tiếc nuối công việc lương mười vạn này chăng, nhưng tôi biết, con người không nên quá tham lam.


Tôi mở livestream của "Cún con sáu múi", vừa nghe cậu ta hát, vừa đi vào hầm rượu của anh.


Trước đây tôi không thích uống rượu, nhưng sau khi chuyển đến biệt thự của anh, cuộc sống quá đơn điệu, dần dần tôi cũng học được cách thưởng thức rượu.


Hầm rượu toàn là những chai rượu quý của anh, tùy tiện cầm lên một chai cũng có giá trị không nhỏ.


Tôi chọn một chai có hình dáng đẹp mắt rồi rót đầy một ly cho mình và thầm nghĩ, cứ uống nhiều một chút đi, sau này sẽ không còn được uống những loại rượu thượng hạng như thế này nữa.


Trên màn hình, "Cún con" vẫn đang hát tình ca, cậu ta nhìn vào camera, đôi mắt ướt át đen láy như thể có thể xuyên qua màn hình mà nhìn vào lòng tôi.


Lúc này điện thoại đột nhiên hiện tin nhắn.


Lưu Cầm nói: "Chị dâu, tối nay anh ấy sẽ ở cùng em, chị không phiền chứ?"


Kèm theo một bức ảnh bóng lưng anh đang giúp cô ta xách hành lý, vai rộng, chân dài, tràn đầy khí chất bạn trai.


Tôi ngây người một lúc, cô ta là con gái nuôi của nhà họ Lê, vậy ra tôi là chị dâu cô ta.


Lần đầu tiên làm chị dâu nên không có kinh nghiệm gì nhiều, vì vậy tôi chỉ có thể lịch sự đáp lại:


"Không phiền, chúc mừng cô và anh ấy bạc đầu giai lão, tình yêu vĩnh cửu."


Không biết câu nói này lại chạm vào dây thần kinh nhạy cảm nào của cô ta mà cô ta lập tức tức giận gửi cho tôi rất nhiều quả bom.


Điện thoại tôi rung bần bật vì bị "đánh bom".


Bị giật mình, thế là tôi lại càng uống thêm nhiều rượu.


Nhìn khuôn mặt đẹp trai ngời ngời của "Cún con sáu múi" trên màn hình, tôi không kìm được bèn gọi thẳng cho cậu ta.


"Cún con, tối nay có thể đến chơi với chị không, chị kể cho nghe tấu hài độc thoại..."


Đầu dây bên kia im lặng một thoáng, rồi bỗng vang lên giọng nói đầy tức giận:


"Giang Sanh, tôi vừa ra khỏi nhà mà cô đã dám gọi đàn ông về nhà à?"


4


Khi anh về nhà, tôi đang nối dây hát cùng "Cún con sáu múi".


Cún con kết nối với tôi, sau khi tôi nhận lời, đôi mắt cậu ta rõ ràng đã trở nên sáng lên.


Khu vực bình luận toàn là: "Người đứng đầu bảng xếp hạng lại là một mỹ nữ!"


"Người đứng đầu bảng xếp hạng là blogger mà chồng cho mười vạn không về nhà đó, mọi người chưa xem livestream trước đây của cô ấy à?"


Có gì bất ngờ sao?


Chẳng lẽ vì tên mạng của tôi là "Lâm Đại Ngọc đổ cây dương liễu" nên mọi người đều nghĩ tôi là một cô gái trông giống Lỗ Trí Thâm ư?


Cún con thấy vẻ mặt tôi tiều tụy thì liền hỏi: "Hôm nay tâm trạng của chị không tốt sao?"


Tôi nheo mắt cười nói: "Tốt, tốt lắm luôn!"


"Đừng hát mấy bài tình ca sướt mướt nữa, chúng ta hát bài "Khó Quên Đêm Nay" nhé?"


Cún con tò mò hỏi: "Có phải vì tối nay có chuyện gì đặc biệt không ạ?"


Tôi lắc đầu, bởi vì khi vui tôi thường thích hát bài này.


Sau khi bố tôi qua đời vì tai nạn xe, bà nội đã cướp tiền bồi thường để mua nhà cho bác cả, và còn đem tiền để giúp anh họ tôi cưới vợ.


Chỉ riêng tôi, bà ấy ngay cả tiền học phí cũng không chịu đưa.


Tôi vốn định kiện bà ấy, nhưng nghĩ đến bố tôi là một người đàn ông rất hiếu thảo mù quáng, mẹ tôi cũng vì ông ấy mà bỏ đi, còn đây là số tiền ông ấy đánh đổi bằng cả mạng sống.


Nếu ông ấy biết tôi tranh giành tiền bồi thường với bà nội, nói không chừng nửa đêm sẽ về tìm tôi để nói lý.


Dù sao tôi cũng đã vào đại học, thế nên tôi vừa học vừa làm, tự nuôi sống bản thân không thành vấn đề.


Tôi đã làm đủ mọi công việc, từ gia sư, phát tờ rơi, bán hàng... Khi không tìm được việc, thậm chí còn chấp nhận đi rửa bát trong nhà hàng.


Mỗi ngày rửa hàng ngàn cái bát, mệt đến nỗi tối ngủ chân liên tục bị chuột rút và không ngừng run lẩy bẩy.


Hồi đó, vào mỗi kỳ nghỉ đông hoặc hè, tôi đều thuê một căn phòng trọ 500 tệ một tháng ở ngoài trường.


Đêm giao thừa, tôi sẽ tự làm cho mình một bữa tối thịnh soạn, rồi ngồi trong căn phòng lạnh lẽo xem Gala Xuân.


Đến đúng không giờ, khi giai điệu bài "Khó Quên Đêm Nay" vang lên, tôi sẽ nhắm mắt lại và bắt đầu ước nguyện.


Ông trời ơi, làm ơn để Giang Sanh được sống những ngày tháng tốt đẹp!


Chúa trời nhất định rất công bằng.


Sau này gặp được anh, tôi thật sự đã được sống cuộc sống của người có tiền.


Có lẽ ngày mai tôi sẽ cuốn gói cút đi.


Nhưng có sao đâu, từ nay về sau, tôi sẽ không bao giờ phải chịu đói chịu nghèo nữa.


Tôi vui vẻ hát cùng "Cún con sáu múi", bỗng nhiên khuôn mặt phóng to của anh xuất hiện trên màn hình video.


Khu vực bình luận lập tức bùng nổ: "Cười chết mất, người đứng đầu bảng xếp hạng bị chồng tóm rồi?"


"Mà chẳng phải chồng của người đứng đầu bảng xếp hạng thường xuyên không về nhà sao?"


"Người giàu ai cũng chơi riêng, nhưng... người đứng đầu bảng xếp hạng tự cầu phúc đi!"


Tôi kinh ngạc nhìn màn hình điện thoại, sao anh lại xuất hiện từ tay tôi được chứ?


Anh từ phía sau tôi đưa tay tắt livestream, rồi lên tiếng với giọng điệu lạnh nhạt: "Em rốt cuộc đã uống bao nhiêu thể?"


"Đương nhiên là uống hết rồi, sau này không còn cơ hội uống nữa đâu!"


Lúc này phía sau đột nhiên vang lên một giọng nữ đầy khinh thường, Lưu Cầm đứng ở cửa châm chọc nói: "Anh, anh thấy hối hận khi cưới cô ta rồi chứ gì?”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo