Chuyện Tình Khó Nói - Chương 3

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

"Đừng nói bậy." Anh sa sầm mặt nói.


"Không sao đâu!" Tôi loạng choạng đứng dậy, đi tới nắm chặt tay Lưu Cầm một cách chân thành, rồi cúi người chào cô ta.


"Hôm nay, chúng ta đến đây là để chúc mừng cô Lưu Cầm đã trở về thành công!


"Chúc gia đình ba người chúng ta, từ nay về sau, phát... phát tài! Phát phúc..."


Mặt Lưu Cầm ngày càng đen lại, cô ta lườm tôi một cái thật sắc.


"Cô uống phải rượu giả à? Cô cố tình giả vờ say, gọi điện thoại cho anh ấy để phá hỏng buổi tiệc đón tôi đúng không!"


Anh bước lên kéo tôi, tôi cảm thấy choáng váng nên liền ngã vào cánh tay anh.


Gương mặt anh bỗng nhiên phóng đại trước mắt tôi, tôi véo véo má anh một cái và còn ung dung cười nói: "Tổng giám đốc Lê, đặc biệt cảm ơn anh, thật sự khi lấy anh, em cảm thấy rất hạnh phúc!"


Trên mặt anh thoáng qua một tia nghi hoặc, rồi anh hỏi: "Em chắc là đang không châm biếm anh đấy chứ?"


Tôi biết ngay mà, người có tiền chẳng hiểu gì cả.


Anh nghĩ việc để tôi ở nhà, không gần gũi với tôi, chính là đang ngược đãi tôi.


Sao có thể chứ, tiền sinh hoạt anh chuyển khoản mỗi tháng còn nhanh hơn tàu cao tốc Trung Quốc nữa!


Tôi cố gắng nhớ xem mình còn điều gì chưa nói, nhưng sau khi nghĩ đi nghĩ lại thì cũng chỉ có chuyện dùng tài khoản của anh xem mấy cô streamer gợi cảm.


Lúc đó còn lên top tìm kiếm, truyền thông đều bàn tán có phải anh không yêu vợ mình hay không, nếu không thì tại sao nửa đêm lại tặng du thuyền cho gái đẹp.


May mà anh trăm công nghìn việc nên chắc là không thấy.


Tôi túm lấy cổ áo anh đang định xin lỗi thì khóe môi anh chợt nhếch lên một nụ cười và nói: "Muốn thân mật à? Ở đây không được."


Không phải mà!


Tôi nhìn về phía sau anh, vẻ mặt Lưu Cầm như thể sắp phóng ra dao giết tôi rồi.


Anh đột nhiên bế xốc tôi lên rồi đi về phía phòng ngủ chính.


"Anh!" Lưu Cầm không cam lòng gọi anh từ phía sau.


Anh quay đầu lướt nhìn cô ta một cái, rồi nhàn nhạt nói: "Cô ngủ ở phòng ngủ phụ."


5


Bị anh ném lên chiếc giường lớn của mình, tôi trố mắt đầy kinh ngạc.


Theo lý mà nói, hôm nay anh phải ở cùng Lưu Cầm mới đúng.


Chẳng lẽ... Tôi chống đầu, não bộ chậm chạp vận hành.


Anh kéo cà vạt, dáng người cao ráo áp sát lại, rồi khàn giọng lên tiếng: "Em thật sự cảm thấy lấy anh rất hạnh phúc?"


Tôi chưa bao giờ ở gần anh đến vậy, vậy nên liền có cảm giác như tim đột nhiên ngừng đập.


"Đương nhiên là rất hạnh phúc!"


Anh cho tôi tiền, và lại còn không về nhà!


Đúng là một dòng suối trong trẻo giữa giới phú nhị đại, một nhà từ thiện trong giới doanh nhân, và cũng là một người tốt bụng vĩ đại!


Anh nghe vậy liền nhếch môi cười một tiếng, một tay thì nhẹ nhàng vuốt ve tóc tôi.


Lòng bàn tay anh rất rộng và dày, tôi cảm thấy đỉnh đầu hơi ngứa nên liền nói: "Đừng sờ nữa, sắp mọc cả não rồi."


Nụ cười của anh càng rạng rỡ hơn, anh nói khẽ: "Giang Sanh, hai năm nay anh quả thật đã bỏ bê em.


"Công ty quá bận, mấy lão già đó cáo già lắm, vậy nên anh phải giải quyết họ trước, em..."


Anh nói mãi, rồi phát hiện tôi đã ngủ say từ lúc nào.


Ngày hôm sau khi tôi mở mắt ra thì trước mắt liền xuất hiện một khuôn mặt tinh xảo phóng đại.


Tôi ngơ ngác nhìn Lưu Cầm đang hoảng loạn nhảy ra xa rồi hỏi: "Lưu Cầm, vừa nãy cô... định hôn tôi à?"


Chẳng lẽ sau khi đi nước ngoài một chuyến, cô ta đã thay đổi xu hướng tính dục rồi sao?


Lưu Cầm tức giận nhìn tôi và nói: "Ai thèm hôn cô, tôi chỉ muốn đến gần xem rốt cuộc cô có gì hay ho!


"Nhìn kỹ thì cô cũng chẳng có gì đặc biệt cả, chẳng qua là mắt to hơn tôi một chút, da trắng hơn tôi một chút mà thôi..."


"Tôi vốn dĩ chẳng ra sao mà!" Tôi khó khăn bò dậy khỏi giường, cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.


Tôi đưa tay mò mẫm điện thoại xem giờ, đã hai giờ chiều rồi, chắc là anh đã đi làm rồi.


Lưu Cầm vẫn không ngừng lải nhải: "Tôi khuyên cô sớm rời xa anh tôi đi, anh ấy căn bản không yêu cô.


"Nghĩ cũng đúng, nếu không phải anh ấy thì đời này cô làm sao có được cuộc sống như vậy, cho nên cô mới chết sống bám lấy anh ấy!"


Ồn ào quá!


Tôi ghét nhất là tỉnh dậy sau cơn say, và càng ghét hơn là tỉnh dậy mà còn có người làm phiền tôi.


Tôi bực bội nói: "Chẳng phải cũng vì cô không đủ cố gắng sao, nếu không tôi có đến nỗi phải ở đây không?


"Cô đi biền biệt hai năm, Lê Ly đợi cô hai năm! Khó khăn lắm mới về, cô còn không mau giữ chặt anh ta đi, đi theo tôi lảm nhảm làm gì?"


Quả nhiên sau đó tai tôi đã được yên tĩnh.


Lưu Cầm há hốc mồm không thể tin được, nhưng không nói được lời nào.


Tôi trừng mắt nhìn cô ta rồi nói tiếp: "Đứng ngây ra đó làm gì, hành động đi chứ!


"Lê Ly bây giờ chắc chắn đang ở công ty, cô đi ăn tối với anh ấy đi, đàn ông mà, dỗ dành một chút là được thôi."


Lưu Cầm do dự nhìn tôi một cái rồi nói: "Đây là cô nói đấy nhé, cô không được gọi điện cho anh tôi nữa!"


Nói xong cô ta liền hậm hực bỏ đi.


Tôi thở phào nhẹ nhõm, vì không có ai quấy rầy nên tôi lại nằm xuống ngủ tiếp một giấc.


6


Buổi chiều sau khi thức dậy, tôi lái xe đến thành phố.


Tối nay có một buổi họp lớp, chắc chắn Lê Ly sẽ không tham dự, tôi vừa hay có thể đi.


Trước đây tôi hầu như chưa bao giờ tham gia họp lớp, khi đi học phải làm thêm khắp nơi, vừa không có tiền vừa không có thời gian.


Sau khi tốt nghiệp và đăng ký kết hôn với Lê Ly, nhưng anh không muốn bạn bè biết, vậy nên những nơi có anh tôi đều không đi.


Khi tôi đến nhà hàng thì hầu hết các bạn học đã có mặt đầy đủ, mọi người thấy tôi bước vào thì tất cả đều lộ vẻ ngạc nhiên.


"Giang Sanh, hôm nay Lê Ly không đến, bữa này chúng ta sẽ chia tiền đó."


Cô bạn cùng phòng cũ của tôi, Từ Lộ, đã chặn tôi lại.


Gia cảnh của chúng tôi không khác nhau là mấy, tôi từng cạnh tranh học bổng với cô ta, tôi đã thắng suýt soát 15 điểm.


Vì vậy, sau này khi xin trợ cấp học tập, tôi đã nhường suất cho cô ta vì nghĩ rằng mình có thu nhập từ việc làm thêm.


Thế nhưng cô ta lại hỏi tôi tại sao không nhường học bổng cho cô ta, nói tôi ích kỷ khi giành lấy suất học bổng có giá trị cao hơn.


Tôi định giải thích mình có khả năng chi trả bữa ăn thì lớp trưởng đã lên tiếng trước: "Đã tốt nghiệp hai năm rồi, Giang Sanh học giỏi như vậy, chắc là công việc cũng tốt, sao có thể thiếu chút tiền này được chứ."


Mọi người nhường cho tôi một chỗ rồi hỏi tôi: "À đúng rồi, Giang Sanh, bây giờ cậu làm ở công ty nào, lương bao nhiêu?"


Tôi cười gượng rồi nói: "Tôi không có việc làm."


Từ Lộ lộ vẻ khinh thường, nói: "Đừng nói là cô nghe nói năm ngoái họp lớp Lê Ly trả tiền nên năm nay cố ý đến ăn chực đấy nhé?


"Bữa ăn này giá cả không hề rẻ đâu, ví dụ như chai rượu vang đỏ trong tay tôi, một chai đã hơn một vạn rồi!


"Cô còn không có việc làm, chắc chắn vẫn muốn ngồi ở đây chứ?"


Tôi cảm thấy khó hiểu, cô bạn bên cạnh thì thầm giải thích cho tôi, Từ Lộ sau khi tốt nghiệp đã lấy một ông già giàu có.


Vì vậy, cô ta cảm thấy mình bây giờ cao hơn tôi một bậc.


Tôi hơi cạn lời, nhìn chai rượu vang đỏ trong tay cô ta, rồi giả vờ tỏ vẻ kinh ngạc: "Ồ, ra là cậu thích uống loại rượu này à!"


Từ Lộ hừ lạnh một tiếng đầy khinh miệt, tôi nhếch môi cười nói: "Vậy cậu uống mà không nhận ra nó là hàng giả sao?"

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo