Chuyện Tình Khó Nói - Chương 5

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Tôi ngẩng đầu nhìn Lê Ly, trong lòng mơ hồ có chút cảm kích.


Đây là lần đầu tiên trong đời tôi có người bảo vệ mình.


Ngày xưa khi mẹ tôi bỏ đi, tôi đã không ngừng túm chặt vạt áo bà ấy không cho bà ấy đi.


Thế nhưng bà ấy lại đẩy tôi ngã xuống đất một cách độc ác, và còn nói: "Tại mày là con gái, hại mẹ ngày nào cũng bị bà nội mày bắt nạt, bố mày cũng chẳng ra gì, mày cứ đi theo bố mày đi, đừng theo người mẹ này nữa!"


Sau khi mẹ tôi đi, bà nội ngày nào cũng nghĩ cách vứt bỏ tôi, cưới vợ khác cho bố tôi để sinh cho bà ấy một đứa cháu trai.


Bà ấy lợi dụng lúc tôi giặt quần áo ở bờ sông liền đá tôi một cú xuống sông, may mà tôi biết bơi nên đã tự mình bò lên được.


Tôi liền kể chuyện này cho bố tôi, cứ tưởng ông ấy sẽ đòi lại công bằng cho tôi.


Ai ngờ ông ấy lại nói: "Tại con không biết lấy lòng bà nội, nếu không tại sao bà ấy không vứt bỏ người khác.


"Hơn nữa con là do bố sinh ra, bố là do bà nội sinh ra, không có bà nội thì làm sao có con, mạng sống của con là do bà ấy ban cho, vậy nên cũng đừng oán trách bà ấy."


Từ đó về sau, dù chịu bao nhiêu ấm ức, tôi cũng không bao giờ nói với ai.


Bởi vì nói ra cũng vô ích, thậm chí người khác còn nghĩ đó là vấn đề của chính tôi.


Kết hôn hai năm, mặc dù tôi và Lê Ly ít khi ở bên nhau, nhưng tôi cũng coi như ít nhiều hiểu về anh.


Anh đẹp trai, giàu có, tính cách phóng khoáng, nhưng trong xương tủy lại rất dịu dàng.


Chỉ là, trong lòng tôi biết rõ, chúng tôi chỉ là mối quan hệ hợp tác, vậy nên tôi không thể tham lam.


Và cũng không có tư cách tham lam.


Quả nhiên, phút sau điện thoại của Lê Ly lại reo lên.


Tôi nhìn thấy cái tên Lưu Cầm trên màn hình và lập tức cười nói: "Anh cứ bận việc đi, em tự về nhà cũng được."


Lê Ly do dự một thoáng,nhưng tôi đã thoắt cái nhanh chóng chạy mất hút.


Tôi đi vội vàng nên không cẩn thận liền bị va phải một người trên đường, đối phương kinh ngạc kêu lên: "Chị ơi, sao chị lại ở đây!"


Nhìn chàng trai cao một mét tám lăm trước mắt với nụ cười tươi roi rói lộ ra tám chiếc răng, một lúc lâu sau tôi mới nhận ra đó là "Cún con sáu múi".


"À, cậu là Cún..."


Chết tiệt, cái tên này ở ngoài đường thật sự rất khó gọi ra, quá xấu hổ.


Cún con sảng khoái cười nói: "Chị ơi, em tên Hứa Trầm, vừa làm thêm xong, chị đi đâu đấy ạ?"


“Chị đang định về nhà."


"Muộn rồi, để em đưa chị về nhé!"


Tôi đang định nói, nhưng khi tình cờ quay đầu thì liền thấy Lê Ly đang đi về phía này, thế nên tôi liền vội vàng kéo Hứa Trầm trốn vào tiệm bánh ngọt bên cạnh.


Cho đến khi bóng dáng người nọ biến mất trên đường thì tôi mới có thể thở phào nhẹ nhõm.


"Chị ơi, người vừa nãy là ai vậy ạ?" Hứa Trầm tò mò nhìn tôi.


Tôi cười cười, giọng điệu nhàn nhạt lên tiếng: "Là chồng chị."


Hứa Trầm khó hiểu nhìn tôi rất lâu, rồi mới khẽ nói: "Chị ơi, em thấy chị là một người rất tốt, dù anh ta đối xử không tốt với chị, nhưng chị cũng phải dũng cảm theo đuổi hạnh phúc của mình."


Quả nhiên là sinh viên đại học, ngây thơ đến đáng thương, tôi cười đến chảy nước mắt, rồi nói: "Anh ấy đối xử với chị rất tốt, chị đây đương nhiên là cảm thấy rất hạnh phúc!


Thật lòng đấy.


9


Lê Ly mãi không nhắc đến chuyện ly hôn, Lưu Cầm thì ngày nào cũng gây chuyện ở nhà, tìm cớ gây sự với tôi, bảo tôi mau ly hôn đi.


Cô ta thật sự rất giống HR ép nhân viên nghỉ việc, nhưng tự nguyện nghỉ việc và bị sa thải có sự khác biệt rất lớn.


Khi cô ta lần thứ ba xông vào phòng tôi và chất vấn tôi tại sao vẫn chưa ly hôn thì cuối cùng tôi cũng đã nổi giận.


"Tại sao tôi không ly hôn, chẳng phải là vì cô không được việc sao?


"Rốt cuộc hai người có phải tình yêu đích thực không vậy, sao bây giờ vẫn chưa kết hôn?"


Lưu Cầm ấp úng không nói nên lời, nhưng cô ta vốn không chịu thua kém, liền hét lên với tôi: "Tôi mặc kệ, cô tự nghĩ cách đi, tóm lại tôi không muốn nhìn thấy cô nữa."


Tôi hít sâu một hơi, nghĩ đến việc nếu không phải cô ta cãi nhau chia tay với Lê Ly thì tôi cũng sẽ không có cơ hội thay đổi cuộc đời.


Thôi được rồi, cô ta là ân nhân của tôi, tôi phải trả ơn này.


Thế là tôi liền nặn ra một nụ cười hòa nhã, rồi hỏi: "Hay là, tôi làm vài chuyện khiến Lê Ly ghét bỏ, biết đâu anh ấy tức giận sẽ ly hôn với tôi, cô thấy có được không?"


Lưu Cầm phấn khích nói: "Vậy cô đi làm ngay bây giờ đi, anh ấy đang ở nhà họp video, anh ấy ghét nhất là người khác làm phiền công việc của mình."


"Cô chắc chứ?"


"Tôi chắc chắn, tôi vừa bị đuổi ra ngoài rồi!" Lưu Cầm buột miệng nói, rồi lập tức nhận ra điều gì đó, và sau đó lại mang theo ánh mắt tức giận nhìn tôi.


Dưới sự giám sát của Lưu Cầm, tôi đẩy cửa phòng Lê Ly và nũng nịu hỏi: "Dì giúp việc xin nghỉ rồi, sáng nay anh muốn ăn gì?"


Anh ngẩng đầu khỏi bàn làm việc, ánh mắt nghi ngờ nhìn tôi một cái, rồi điềm đạm lên tiếng: "Trứng ốp la và bánh mì nướng."


Lê Ly chẳng có vẻ gì là tức giận cả, Lưu Cầm rất không hài lòng, nói: "Không được nũng nịu, phải hung dữ hơn một chút!"


Tôi đành cứng rắn đẩy cửa lần nữa và hung dữ hỏi: "Ông xã, trứng ốp la muốn chín mấy phần?!"


Cuộc họp video lại một lần nữa bị gián đoạn, Lê Ly vẫn không hề tức giận mà kiên nhẫn nói: "Chín kỹ."


Lưu Cầm nói chắc chắn là do tôi mở cửa không đúng cách, thế là hai phút sau, tôi liền hùng hổ tông thẳng vào cửa phòng anh: "Ông xã, bánh mì nướng cần mềm hay giòn..."


Hai chữ cuối bỗng dưng bị nghẹn lại trong cổ họng...


Lê Ly đã kết thúc cuộc họp và đang thay quần áo, để lộ phần thân trên săn chắc, anh nhướng mày hỏi tôi: "Sao, nhìn đến phát đói rồi à?"


Mặt tôi đỏ bừng, sau đó chỉ còn biết xấu hổ che mặt lùi ra ngoài.


Lưu Cầm ở bên cạnh truy hỏi: "Thế nào, anh ấy mắng cô à?"


Ừm, sao lại không tính là mắng chứ.


Chiêu này không ổn, để quá trình ly hôn nhanh hơn, Lưu Cầm đề nghị tôi ngoại tình, sau đó bị Lê Ly bắt gian tại trận.


Thật sự cảm ơn lời khuyên của cô ta đấy.


Tôi lườm cô ta một cái, và nói: "Thà cô lăn lộn với Lê Ly rồi để tôi bắt quả tang đi còn hơn."


Cô ta tức giận: "Tôi thì muốn lắm chứ! Nhưng anh ấy không hợp tác..."


Tôi chợt cảm thấy có gì đó không đúng, nên liền hỏi Lưu Cầm: "Cô và Lê Ly là tình yêu đích thực sao?"

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo